Mắt thấy lợn rừng húc văng chó vàng ra ngoài, Lý Bảo Ngọc lập tức trượt xuống từ trên cây, hai chân vừa chạm đất, liền rút con dao găm sau lưng ra
Hắn thậm chí không thèm lấy côn gỗ làm đao, mà cầm luôn con dao găm dài chừng một thước, nhắm về phía con lợn rừng dưới gốc cây
"Tránh ra
Đột nhiên, Triệu Quân hét lớn một tiếng, khiến Lý Bảo Ngọc khựng lại
Lý Bảo Ngọc giật mình quay đầu, thấy Triệu Quân quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng súng ngắm thẳng vào con lợn rừng đang ngồi dưới gốc cây
"Anh..
Lý Bảo Ngọc cầm dao đứng sang một bên, lo lắng nhìn Lý Như Hải đang ôm cây trên cao, cậu muốn gọi vài tiếng, nhắc Lý Như Hải đừng buông tay, nhưng lại sợ mình lên tiếng sẽ làm ảnh hưởng tới lúc Triệu Quân nổ súng
Lý Bảo Ngọc nào biết, lúc này Triệu Quân đang đứng giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan
Triệu Quân cũng muốn bắn chết con lợn rừng, nhưng hai con chó lúc này gần như đã lao lên cắn xé con vật
Mặc dù Triệu Quân đã nhắm bắn vào thân lợn rừng, nhưng lũ chó sẽ không đứng yên, chỗ nhắm lại quá gần chó, lỡ con chó xê dịch một cái, chẳng phải súng bắn trúng nó không chết cũng bị thương
Nhưng nếu không nổ súng, Lý Như Hải trên cây thì làm sao
Thằng nhóc lỡ sảy chân một cái, rớt từ trên cây xuống đất tuyết còn đỡ, nếu ngã trúng vào người con lợn thì sao
Cái thân hình nhỏ bé mười ba tuổi bị con lợn rừng nặng hơn hai trăm cân húc trúng, chẳng còn đường sống
Dù sao thằng ranh này đáng ghét, nhưng không thể mặc kệ nó được
Nghe thấy tiếng khóc của Lý Như Hải càng lúc càng lớn, Triệu Quân biết không thể chần chừ thêm được nữa, liền hạ quyết tâm, tìm đúng chỗ hiểm để bóp cò
Nghe tiếng "Bằng" vang lên, theo sau đó là tiếng hét của lợn rừng
Viên đạn sượt qua vai trái chó vàng, cắm thẳng vào ngực lợn rừng, vết vào thì nhỏ mà vết ra lại lớn, một lỗ thủng máu hiện lên giữa sống lưng con vật
Viên đạn bắn thủng lưng lợn cắm vào thân cây, cây dù mùa đông bị đông cứng, bên ngoài một lớp vỏ cứng vô cùng, nhưng vẫn bị viên đạn làm bắn tung tóe gỗ vụn
Bằng
Lại một phát nữa, viên đạn xuyên thủng cổ họng đang ngóc lên kêu gào của con lợn rừng
Tiếng súng vừa vang, như ra hiệu lệnh, chó vàng hung hăng lao vào cắn
Nhìn lại con lợn rừng kia, đã nằm gục trên mặt đất, không còn thở
Triệu Quân thu súng về, quát vào mặt Lý Bảo Ngọc đang kinh ngạc đến ngây người: "Nhìn gì thế
Còn không mau đi xem Đại Hoàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"À
Lý Bảo Ngọc tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới chỗ chó vàng
Chó vàng nằm trên mặt đất, bụng phập phồng lên xuống, bụng nó bị lợn rừng húc một lỗ thủng, ruột từ trong tuột ra
Lúc này chó vàng đang nằm nghiêng trên đất, há to miệng thở dốc
Nó thấy Lý Bảo Ngọc chạy đến, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào cậu không rời
Thấy chó vàng bị thương nặng như vậy, vành mắt Lý Bảo Ngọc lập tức đỏ hoe
Người ta thường nói đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng khi chủ nhân nhìn vào ánh mắt của chú chó vào lúc này, trừ khi là người sắt đá, thì ai cũng không thể nào chịu đựng được
Đó là ánh mắt của sự bất lực
Những con chó săn dám đấu với cả lợn rừng và gấu đen, chỉ khi bị thương mới lộ ra ánh mắt như vậy với chủ nhân
"Khóc lóc cái gì
Tránh ra
Triệu Quân chạy tới, liếc mắt nhìn vết thương của chó vàng, rồi quát Lý Bảo Ngọc một tiếng
Đợi Lý Bảo Ngọc lùi ra một bên, Triệu Quân ngồi xổm xuống trước người chó vàng, từ từ nhét ruột nó trở lại
"Cởi băng vải ra
Triệu Quân vừa làm vừa nói với Lý Bảo Ngọc mà không thèm ngoảnh đầu lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không cần, không cần cởi
Lúc này Lý Bảo Ngọc cũng đã bình tĩnh lại, vội vàng lấy trong túi quần ra một bộ băng vải khác, quay người đưa cho Triệu Quân
Triệu Quân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cười nói: "Ngươi chuẩn bị đầy đủ ghê
Lý Bảo Ngọc cũng cười một tiếng, lại lấy ra từ một cái túi khác một gói giấy báo, đưa cho Triệu Quân nói: "Tôi còn mang theo một ít thuốc lá bột ở nhà nữa
Triệu Quân bất lực bĩu môi một cái, cầm lấy gói giấy rồi nói: "Ngươi hết băng vải, lại tới thuốc lá bột, bộ ngươi chờ chó nhà ta bị thương hả
Lý Bảo Ngọc cười hề hề, ngồi xổm xuống vuốt ve cổ chó vàng, hỏi Triệu Quân: "Anh ơi, Đại Hoàng không sao chứ
"Không sao
Triệu Quân rắc thuốc lá bột lên vết thương của chó vàng, rồi dùng băng vải quấn từng vòng lên người nó, "Về rồi khâu lại, rồi nhờ ông Hàn chích cho mấy mũi hạ sốt
"Vậy thì..
Lý Bảo Ngọc nghe vậy, hơi chần chừ, "Người ta là bác sĩ đường đường chính chính, nhờ ổng tới chích cho chó nhà ta, không chừng ổng chửi rủa á
"Đưa cho ổng một cái đùi lợn rừng, ổng nhất định chạy đến ngay
Triệu Quân đứng dậy, nói với Lý Bảo Ngọc: "Ngươi tiếp tục quấn cho nó, ta đi mổ bụng lợn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ôi cha, phải đó
Lý Bảo Ngọc kinh hô một tiếng, "Anh ơi, anh mau đi đi, lát nữa thúi rữa mất
Triệu Quân rút con dao găm sau lưng Lý Bảo Ngọc, liền đi đến chỗ cây dù
Trong tình huống bình thường, khi lợn rừng còn sống, cơ thể nó sẽ giữ cân bằng nhiệt độ bên trong và bên ngoài
Nhưng khi lợn rừng chết đi, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ
Vào mùa xuân và mùa thu thì không sao, nhưng nếu vào mùa đông, bên ngoài cơ thể cực lạnh, nhưng bên trong nó lại rất nóng
Nóng đến nỗi máu trong lồng ngực sẽ phỏng tay, nếu không nhanh chóng mổ bụng lấy máu ra, lợn rừng sẽ rất dễ bị thối rữa
Một khi đã bị thối rữa, từ trong thối ra, cả con lợn xem như bỏ đi
"Đi đi
Triệu Quân đến gần, đuổi hai con chó đang cắn xé xác lợn rừng ra, sau đó cố hết sức lật ngửa con vật lên
Con heo lật qua, lúc ngửa mặt lên trời, một mùi hôi xộc vào mũi, khiến Triệu Quân nhăn mày
Trước đây đã nói rồi, lợn rừng khi rời khỏi ổ thì việc đầu tiên sẽ làm giống như đa số các loài vật khác, đó là thải hết chất thải trong cơ thể
Chúng không giống chó, chó muốn đi tiểu còn biết tìm chỗ nhấc chân lên
Còn lợn rừng, từ lúc đứng lên đã tiểu, đứng kiểu gì thì nó sẽ tiểu kiểu đó, không thèm dịch chân, xong việc lại đi
Chuyện này chưa phải là mấu chốt, mấu chốt là chúng nó còn có thể buổi tối quay về nằm ngủ ở đúng cái chỗ đó
Nằm một hồi là lại có một thân hôi rình
Nói tới, lợn rừng con với lợn nái còn đỡ hơn
Mà con lợn rừng hôm nay này thì hôi quá sức
Triệu Quân vừa mổ bụng con heo từ cổ họng xuống vừa nghĩ thầm, theo cân nặng của con này thì cũng không đến nỗi hôi vậy chứ
Đợi Triệu Quân mổ xong bụng heo, Lý Bảo Ngọc lúc đó đã băng bó kỹ cho chó vàng, cậu đang ôm chó vàng, định cho nó ăn chút thịt
Chú chó bị thương, nhưng ruột không bị thủng, nên cũng không sao, về dưỡng một chút là ổn, hiện giờ phải cho nó ăn và uống chút đã
Chó săn mà, không sợ bị thương, chỉ cần có thể hoàn thành tốt công việc, có thể ăn được thịt, thì nó càng làm càng quen, càng làm càng giỏi
Nó sợ nhất là bị thương mà vẫn không làm xong việc, nếu cứ thất bại vài lần thì sẽ làm con chó mất đi tự tin, từ đó cho rằng đi săn là như vậy, nó sẽ ngày càng lười, ngày càng cẩu thả, dần dần chú chó cũng thành phế vật
Lý Bảo Ngọc đặt Đại Hoàng xuống đất, lúc này Đại Hoàng đã có thể đứng lên được, chỉ là đi lại còn hơi khó khăn
Lý Bảo Ngọc hít một hơi, hỏi Triệu Quân: "Anh ơi, sao nó hôi quá vậy
Triệu Quân cạo một miếng thịt từ bụng con lợn rừng xuống, đứng dậy đi đến đút cho Đại Hoàng
Đây là đặc cách, là ngoại lệ, là phần thưởng cho lòng trung thành của nó, chứ bình thường phải cho chó hoa nhỏ ăn trước mới đúng
Đợi chó vàng ngậm lấy miếng thịt, Triệu Quân liếc mắt về phía Lý Bảo Ngọc, Lý Bảo Ngọc không ngẩng đầu, nhưng lúc này cậu ấm trên cây thì không chịu được nữa, nghe Lý Như Hải nức nở nói trong tiếng khóc: "Hai người mấy người xuống đưa ta một tay với
(Hết chương này).