Cả Tòa Đại Sơn Đều Là Bãi Săn Của Ta

Chương 94: Cầu thuốc




Nghe thấy có người nói chuyện, Triệu Quân biết là người trong nhà đến, lúc này liền từ trên giường bước xuống, ra cửa xem
"Thiết ca
Thấy rõ dáng vẻ người tới, Triệu Quân gọi một tiếng anh
"Triệu Quân cũng ở nhà à
Người này lên tiếng, hắn tên Ngụy Thiết, cùng với Vương Đại Long cùng đi săn, Ngụy Kim là anh em thúc bá
"Thiết Tử, vào nhà trong
Vương Mỹ Lan chào hỏi Ngụy Thiết, một bên nói một bên đi lấy ấm nước
"Đúng đó, Thiết ca, anh lên giường
Triệu Quân mời Ngụy Thiết vào nhà, mời hắn lên giường ngồi
Ngụy Thiết có vẻ hơi câu nệ, chỉ ngồi mép giường, hai tay đan vào nhau
Lúc này, Vương Mỹ Lan bưng trà tới, đặt trên bàn bên giường gần chỗ Ngụy Thiết
"Thiết Tử, uống chút nước nóng, cho ấm người
"Dạ, cảm ơn thím
Ngụy Thiết khách sáo một câu
Vương Mỹ Lan và Triệu Quân ngồi ở bên kia bàn, hai mẹ con biết Ngụy Thiết đến chắc có việc, Vương Mỹ Lan là người lớn tuổi liền mở miệng nói: "Thiết Tử, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây
Đây là một câu khách sáo thường dùng ở vùng đông bắc, thực chất là hỏi: Ngươi đến đây làm gì
Ngụy Thiết vừa đi đường mặt đã bị cóng đỏ bừng, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mặt có chút nóng lên, chỉ nói: "Thím à, cháu..
Vừa thốt ra một tiếng "cháu" thì Ngụy Thiết lại không nói tiếp, có vẻ khó mở lời
"Thiết ca
Lúc này, Triệu Quân lên tiếng, "Chúng ta đều là người một nhà cả, có chuyện gì anh cứ nói, hai mẹ con tôi có thể giúp được gì, chắc chắn không để anh phải tay không đi về
Triệu Quân vừa nói thế, sắc mặt Ngụy Thiết dịu đi một chút, nói: "Thím à, Triệu Quân, vậy con nói
"Ừ, Thiết Tử, con có chuyện gì thì cứ nói
Vương Mỹ Lan thấy anh ta không yên, liền trả lời chắc chắn
Ngụy Thiết nói: "Thím cũng biết rồi, vợ con bệnh mấy năm nay, con kiếm bao nhiêu phương thuốc cũng không hiệu quả
Lời anh ta nói tuy vòng vo, nhưng người nghe đều hiểu ý
Lúc này, Vương Mỹ Lan và Triệu Quân trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng không ai chủ động gợi chuyện, hai mẹ con ăn ý không ai nói gì, chỉ nhìn Ngụy Thiết chờ anh ta tiếp tục
Chỉ nghe Ngụy Thiết nói: "Người già trong làng đều nói mũi gấu chó chữa được bệnh động kinh, con nghe nói Triệu Quân mùa đông này săn được nhiều gấu chó, có thể bán cho con cái mũi gấu chó được không
Vợ Ngụy Thiết tên Bàng Lệ, bị bệnh động kinh đã bảy, tám năm
Ngụy Thiết là một người đàn ông tốt, bao năm nay không rời không bỏ, khắp nơi tìm phương thuốc chữa bệnh cho Bàng Lệ
Năm trước không biết nghe ai bày phương, đem một con chó con vừa mới sinh ra đập chết, rồi cho vào nồi hấp ăn, nghe nói có thể chữa được động kinh
Nhưng vợ anh ta ăn xong không những không khỏi mà còn nặng thêm
Còn mũi gấu chó thì rang trên mảnh ngói, tán thành bột, uống với rượu vàng thì có thể chữa được bệnh động kinh
Đó là phương thuốc mà người lớn tuổi trong làng truyền lại từ bao đời nay
Ngụy Thiết cũng từng thử phương này cho Bàng Lệ, nhưng không thấy tác dụng
Tối hôm qua, Bàng Lệ lại lên cơn, làm ầm ĩ cả đêm
Sáng nay Ngụy Thiết suy đi nghĩ lại, thực sự hết cách, bèn nghĩ lại thử phương thuốc cũ xem có thể xảy ra kỳ tích không
Anh ta lấy được một cái mũi gấu chó là từ Ngụy Kim và Vương Đại Long đi săn gấu chó về, nhờ có quan hệ với Ngụy Kim nên mới được cho không
Nhưng gần đây Vương Đại Long và họ không đi săn gấu chó nữa, giờ đến cả chó săn của nhà Vương cũng đã bán hết rồi, về sau gấu chó càng khó có
Vì thế Ngụy Thiết nghĩ đi nghĩ lại mới đến nhà Triệu Quân
"À, cái này..
Vương Mỹ Lan nghe Ngụy Thiết nói, vừa muốn mở miệng, lại bị Ngụy Thiết ngắt lời
Ngụy Thiết xoa tay, nói: "Thím à, thím cũng biết mấy năm nay con kiếm được chút tiền đều đưa cho vợ chữa bệnh, giờ trong nhà con có mỗi ba đồng tiền lẻ
Cái mũi gấu chó này con xin nợ, ghi vào sổ nợ mười đồng, đợi khi nào bán được da cáo sẽ trả cho thím
Ngụy Thiết có thể nói vậy cho thấy anh ta là một người tử tế
Bởi vì nếu anh ta không ngắt lời, thì chắc chắn Vương Mỹ Lan sẽ nói đều là hàng xóm láng giềng cả, có gì mà phải tính toán tiền nong
Nhưng Ngụy Thiết không như thế, anh ta cố ý chặn lời Vương Mỹ Lan, thật thà nói mình không có tiền, muốn ghi nợ
Cách làm này vô cùng quy củ
"Ai
Vương Mỹ Lan thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, lấy một cái gói giấy màu vàng ở trên tủ rồi đi vào trong phòng, đưa cho Ngụy Thiết
Ngụy Thiết vội vàng xuống giường
Vương Mỹ Lan đưa gói giấy màu vàng ra, nói: "Thiết Tử à, đừng nói có tiền hay không, chữa bệnh cho Bàng Lệ là quan trọng nhất, con cứ cầm lấy, thím cho con đó
"Cái này không được
Ngụy Thiết xua tay, lùi lại một bước
"Có gì mà không được
Vương Mỹ Lan nhét gói giấy màu vàng vào tay Ngụy Thiết, nói: "Thím rang rồi, con về dùng luôn là được
"Cảm ơn thím
Ngụy Thiết cầm gói giấy màu vàng, ngẩng đầu nói: "Lát nữa nhất định con sẽ đưa tiền cho thím
"Ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Mỹ Lan lại thở dài một tiếng, nói với Ngụy Thiết: "Thiết Tử à, thím không biết có nên nói hay không
Ngụy Thiết ngơ người ra, không biết Vương Mỹ Lan muốn nói gì với mình, nhưng vẫn nói: "Thím, thím cứ nói đi
Vương Mỹ Lan mở nắp cái lọ trên bàn ra, hơi nước nóng từ trong lọ trà bốc lên
Đưa cái lọ cho Ngụy Thiết, Vương Mỹ Lan mới nói: "Thiết Tử à, ngày trước lúc cha Triệu Quân còn sống, ông ấy có nói với thím, làm nghề bắt cáo da không giàu lên được đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hả
Ngụy Thiết không ngờ Vương Mỹ Lan lại nói với mình điều này, nghe xong không khỏi biến sắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cáo da chính là da chồn, loài vật này ở vùng Đông Bắc có rất nhiều chuyện truyền miệng
Có người lấy nghề săn cáo da để kiếm sống, hơn nữa kiếm cũng không ít, một tấm da tròn, tức là da chồn đực, vào những năm này có thể lên tới ba mươi đồng một tấm
Da chồn cái cũng có thể bán được gần ba mươi đồng
Mấu chốt là loài này số lượng nhiều, khắp núi đồi đều có
Hơn nữa còn dễ bắt, không vất vả như săn các con vật lớn
Như Ngụy Thiết đi, một mùa đông anh có thể kiếm được hơn năm mươi tấm da chồn, cũng được gần hai ngàn đồng
Nhưng kết quả là đâu, chẳng tích cóp được gì, hoặc là cái này cần tiền, hoặc là chỗ kia cần tiền cho vợ chữa bệnh
Nghĩ tới lời Vương Mỹ Lan nói, Ngụy Thiết cũng chẳng có tâm trạng uống nước nữa, đặt chén xuống, nói với Vương Mỹ Lan: "Thím à, con cũng nghe người ta nói vậy rồi, nhưng không làm nghề này thì con còn biết làm gì
"Làm gì cũng được hết
Vương Mỹ Lan khuyên nhủ: "Con cứ mua cái xe trượt tuyết, vào rừng kéo gỗ
Mùa xuân mùa thu chạy lên núi lấy ít lâm sản, kiếm có khi không nhiều như con làm bây giờ nhưng chắc chắn không tiêu hoang phí như thế này
"Cái này..
Ngụy Thiết không biết nói gì
Nghe theo Vương Mỹ Lan thì hỏng cả đường làm ăn rồi
Anh ta muốn vào rừng kéo gỗ, một mùa đông cũng kiếm không nổi hai trăm đồng, có nhiều như săn cáo da đâu
Nhưng không nghe theo Vương Mỹ Lan thì người ta vừa cho anh mũi gấu chó, lại còn thật lòng khuyên nhủ, sao có thể cự tuyệt được
Lúc này, Triệu Quân nãy giờ ngồi một bên không nói gì bỗng lên tiếng: "Thiết ca, có phải chị dâu đang ở nhà chờ anh sắc thuốc không
"À, à, đúng rồi
Ngụy Thiết đứng dậy, nói với Vương Mỹ Lan: "Thím à, con phải nhanh về đây, Bàng Lệ còn đang ở nhà chờ con
Mũi gấu chó con xin cầm trước, thêm chút nữa chắc chắn sẽ đưa tiền cho thím
Nói rồi, Ngụy Thiết liền vội vàng rời đi, Vương Mỹ Lan, Triệu Quân đứng dậy tiễn anh ta ra tới cửa
Ngụy Thiết vội nói: "Thím ơi, hai người đừng ra ngoài, ngoài trời lạnh, con về trước đây ạ
Nhìn Ngụy Thiết rời đi, Vương Mỹ Lan quay đầu trừng mắt với Triệu Quân
Ở đây thì chúng ta trong núi có cái thuyết đó, hơn nữa làm nghề săn cáo da thật sự không giàu lên được, kiếm được nhiều bao nhiêu cũng sẽ tiêu hết ra ngoài thôi
- Đoạn này là chôn sẵn một chi tiết, nhưng đảm bảo trong truyện này từ đầu đến cuối sẽ không có yếu tố huyền huyễn, đoạn này chỉ là bà lão nông thôn mê tín
(hết chương này).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.