Các Ngươi Cày Quái A, Xoát Ta Làm Gì

Chương 72: Nói tiếp đi a




Chương 72: Nói tiếp đi a
“Đúng rồi, ta quên tự giới thiệu, ta gọi Trần Vũ Hân, năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học, là người địa phương thành phố Tinh Hà.” Trần Vũ Hân cười tủm tỉm nói
“Ta gọi Giang Hạ, đang học cấp ba ở Trường Nhất Trung Tinh Hà, cũng là người địa phương.” Giang Hạ lễ phép đáp lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lại còn đang học cấp ba.” Trần Vũ Hân cảm thán, dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ta vừa mới nghe nói Trường Nhất Trung Tinh Hà của các ngươi sáng nay hình như xảy ra một chuyện lạ.”
Giang Hạ gật gật đầu, kể lại chuyện đã xảy ra trong trường
“Không có đầu không có thể ư?” Trần Vũ Hân lắc đầu, lông mày cụp xuống, chép miệng nói: “Kẻ đồng loại có thể làm được loại chuyện như vậy, nhất định là một kẻ không sợ chết
Hắn liền không sợ bị quan phương chú ý tới mà bắt được sao?”
Giang Hạ nói: “Theo ta thấy, việc này cũng coi như một chuyện tốt
Có kẻ làm chim đầu đàn thu hút sự chú ý của quan phương, chúng ta cũng liền có thể yên lặng đọc sách thêm một thời gian..
Phải quý trọng khoảng thời gian hiện tại, có trời mới biết sau khi thế giới hỗn loạn, còn có hay không nơi nào có thể đặt được một cái bàn đọc sách yên tĩnh.”
“Chỉ cần lòng tĩnh tại, vậy thì dù đến nơi nào cũng có bàn đọc sách yên tĩnh.”
Nhìn thấy Giang Hạ có vẻ thích văn học như vậy, Trần Vũ Hân phấn khích đến mức một tay giấu dưới mặt bàn, mạnh mẽ bấu lấy đùi, cố hết sức kiềm chế sự phấn khích của mình: “Đúng vậy, sao ngươi lại đến đây một mình đọc sách?”
“Ta hẹn một người bạn đến gặp ở đây, có thể hắn lát nữa sẽ tới.”
“Là đồng loại sao?” Trần Vũ Hân vội hỏi
Giang Hạ gật gật đầu
Nghe nói cũng là đồng loại, Trần Vũ Hân lại lập tức không kịp chờ đợi hỏi: “Vậy có phải là mê sách giống như chúng ta không?”
Giang Hạ lắc đầu
Trần Vũ Hân hơi thất vọng, nghĩ lại thì cũng đúng, trong số các đồng loại làm sao lại có nhiều người mê sách như vậy được chứ, gặp được một hai người đã là không tệ rồi
Mười mấy phút tiếp theo, hai người lại bàn luận thêm một số tác phẩm văn học
Giang Hạ kỳ thực là một kẻ học dốt, thành tích trong lớp cũng không mấy tốt, quanh năm đều ở mức độ trung bình kém, nhưng cũng may bình thường hắn cũng từng đọc qua không ít tác phẩm văn học
Hắn không chủ động hỏi Trần Vũ Hân về những tác phẩm mình chưa biết, mà thay vào đó, hắn đưa những tác phẩm mình quen thuộc ra làm chủ đề trước
Trò chuyện không lâu sau, Trần Vũ Hân đã thật sự “thích thú” với chàng trai ngồi đối diện nàng
“Quản lý!” Một nhân viên cửa hàng xinh đẹp gọi một tiếng
Trần Vũ Hân quay đầu lại nhìn người khách vừa bước vào cửa hàng, vẫn còn hơi chưa thỏa mãn mà nói với Giang Hạ: “Ngươi cứ yên tĩnh đọc sách đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta còn có việc phải bận rộn.”
“Được.”
Giang Hạ đương nhiên biết, Trần Vũ Hân với tư cách quản lý của quán cà phê này, bình thường có rất nhiều việc phải làm
Các loại giao dịch giữa các ma chủng, chỉ sợ đều phải do nàng phụ trách
Còn về việc người phụ nữ này mạnh đến mức nào, Giang Hạ không tiện đánh giá
Ngược lại có thể chắc chắn rằng, dựa vào khí tức tỏa ra từ người nàng, nàng sẽ không quá yếu
Mà nói đi cũng phải nói lại, có thể làm quản lý quán cà phê này, tự nhiên cũng không thể nào là một ma chủng bình thường
Trần Vũ Hân vừa đứng dậy rời đi, Lý Tư Đồng liền gửi tin nhắn đến: 【 Trò chuyện không tệ lắm, xem ra nàng đã có hứng thú với ngươi rồi, cứ tiếp tục từ từ bồi dưỡng tình cảm với nàng đi, ta trong nhà có việc muốn về một chuyến trước đã 】
Giang Hạ: 【 Ta luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ta có chút không đúng 】
Lý Tư Đồng: 【 Nàng cũng không phải người bình thường, ánh mắt nàng nhìn ngươi đương nhiên sẽ không giống người bình thường rồi
Thôi được, không nói nữa, nhà ta thật sự có việc gấp, có tình huống mới thì cứ báo cho ta biết trước nhé 】
Giang Hạ: 【OK】
Người khách mới đến là một người đàn ông mặc bộ vest đen, bụng bia, hai cánh tay cho vào túi quần, trên thân tỏa ra khí tức giống như một ông chủ chốn công sở, người thường xuyên có đủ mọi cách để quản lý nhân viên của mình
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Giang Hạ chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, có thể chắc chắn hắn và người đàn ông này đã từng gặp nhau, nhưng không thể nhớ rõ là khi nào, ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đàn ông và Trần Vũ Hân nói khẽ hai câu, Trần Vũ Hân gật gật đầu, sau đó một mình đi lên lầu hai
Tại trong quán cà phê nhìn chung quanh một vòng, khi ánh mắt rơi vào người Giang Hạ, người đàn ông cũng rõ ràng sửng sốt một chút
Rõ ràng, không chỉ Giang Hạ đã gặp hắn, hắn cũng đã gặp Giang Hạ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đàn ông đi về phía Giang Hạ, rút tay từ trong túi quần ra: “Ngươi là, Giang Hạ ư
Tống Thu Nguyệt là mẹ ngươi sao?”
“Ngài là?”
“Ta gọi Ngô Đại Chí, là đồng nghiệp với mẫu thân của ngươi.”
“À, ta nhớ rồi.” Giang Hạ gật gật đầu
Chẳng trách sao ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy người đàn ông này quen mắt như vậy
Ngô Đại Chí, là chủ quản một bộ phận ở công ty của lão mụ, một kẻ đã dùng đủ loại thủ đoạn quấy rầy cấp trên của lão mụ trước khi lão mụ và lão ba ly hôn
Giang Hạ biết việc này, là vì mấy năm trước hắn cầm điện thoại của lão mụ chơi game, lúc đó đột nhiên nhận được tin nhắn quấy rầy do gã này gửi tới
Không lâu sau đó, lão mụ và lão ba liền ly hôn, tần suất người đàn ông này quấy rầy cũng trở nên cao hơn
Có một lần, Giang Hạ thậm chí còn hẹn Dương Kiệt, chuẩn bị sẵn một cái bao tải, dự định đánh gã đàn ông này một trận thật đau, nhưng cuối cùng kế hoạch này lại vì đủ loại lý do mà không thành
Còn về việc người đàn ông này tại sao có thể nhận ra mình, Giang Hạ cũng có thể nghĩ ra rõ ràng
Trước kia, khi học cấp hai, trường học cách công ty của lão mụ gần, rất nhiều lần hắn quên mang chìa khóa nhà hoặc không có tiền trong người, đều sẽ đến công ty của lão mụ ngồi đợi nàng
Cứ như vậy, qua lại nhiều lần, không ít đồng nghiệp trong công ty của lão mụ đều biết hắn trông ra sao
Ngô Đại Chí cũng không khách khí, không đợi Giang Hạ mời liền tự nhiên ngồi xuống: “Mẹ ngươi đâu rồi, mấy ngày nay không đến công ty, người cũng mãi không liên lạc được.”
Giang Hạ lắc đầu: “Không biết, có thể mất tích đó, ta cũng đã mấy ngày không liên lạc với nàng rồi.”
Ngô Đại Chí nhếch miệng cười: “Thôi, đừng giả bộ nữa, ta nghe người ta nói, nàng là Giác tỉnh giả, mấy tối trước thân phận còn bị bại lộ, nghe nói nàng đã rơi vào tay đồng loại khác rồi.”
Giang Hạ trên mặt không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh đáp: “Không rõ ràng lắm.”
Ngô Đại Chí quan sát biểu cảm của Giang Hạ: “Ngươi có vẻ như chẳng hề quan tâm đến nàng?”
“Thế nào, ta cần thiết phải để tâm đến nàng sao?” Giang Hạ ngữ khí không chút gợn sóng
Ngô Đại Chí cũng không hề sinh lòng nghi ngờ, dù sao thì chàng trai trước mắt giờ đã là đồng loại, tính cách có lẽ đã sớm phát sinh thay đổi rất lớn rồi
Bao gồm chính hắn, bây giờ cũng không quá để tâm đến sống chết của ông già trong nhà
“Ai, đáng tiếc..
Không thể không nói, ta rất ít khi thấy một người phụ nữ nào trong những người đồng trang lứa lại "cực phẩm" giống mẫu thân của ngươi như vậy!”
Ngô Đại Chí nói đoạn nhắm mắt lại, một vẻ mặt hưởng thụ, giống như một con heo nọc động đực
“Bốn mươi tuổi rồi mà dáng người hoàn toàn không bị biến dạng, trên thân còn có một vẻ quyến rũ của phụ nữ trưởng thành..
Nhất là khi nàng đeo kính thì cái vẻ ngại ngùng nhưng lại thầm kín quyến rũ đó...”
Nói xong, Ngô Đại Chí dừng lại, dường như là ý thức được có chút lỡ lời, liền mở to mắt nhìn Giang Hạ
Lúc đó Giang Hạ cũng đang nhìn hắn, trong đôi mắt tỏa ra hàn khí như ẩn như hiện, thản nhiên nói: “Nói tiếp đi a, tại sao lại không nói?”
Ngô Đại Chí mỉm cười giảng giải, nhưng trên mặt lại không có một chút xin lỗi: “Ta vừa rồi có thể có chút lỡ lời, thế nhưng đích xác là những lời từ đáy lòng ta, ta rất ít khi cho một người phụ nữ đánh giá cao như vậy.”
Giang Hạ bình tĩnh nói: “Nếu không biết nói chuyện thì kỳ thực nên ngậm miệng lại.”
Ngô Đại Chí biểu cảm trầm xuống, vẻ mặt dữ tợn như một vũng nước chết, nhưng chỉ sau vài giây hắn lại bật cười: “Ha ha ha, tuổi không lớn lắm nhưng tính khí thì chẳng nhỏ chút nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.