Chương 06: Đến đòi nợ tới Trần Sở Hà dùng tay xoa mặt, rất bất đắc dĩ mà hỏi: "Ta có thể nói không phải không
"Không thể
"Vậy ngươi hỏi làm chi cho mệt
"Đi cho đúng thủ tục
Trần Sở Hà bĩu môi trợn trắng mắt
Tô Nhan tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn đi xem mắt
Trần Sở Hà gục mặt xuống bàn, bộ dạng hết sức chán chường: "Bị mẹ ta ép thôi, sợ ta lại đi sáu năm không về nhà, nên bắt ta đi xem mắt tìm vợ, để có thằng cháu mập cho bà, như vậy ta sẽ không chạy lung tung nữa
"Mẹ ngươi ép
"..
" Trần Sở Hà khóe miệng giật giật: "Điểm chú ý của ngươi có thể đừng kỳ lạ như vậy không
Tô Nhan lúc này mới phát hiện mình dùng từ không đúng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nói miệng thôi
Điều chỉnh lại tâm tình, Tô Nhan bỗng nhiên cười híp mắt hỏi: "Nè, đồ ngốc, mấy lời lúc nãy ngươi nói với cô gái kia, chắc không
"Lời gì cơ
"Một tháng cho năm ngàn, mua cho căn nhà, mua cho cái xe, không cần làm gì cả, cứ nằm ngửa, là ngươi đồng ý đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thẩm Yên Thanh bên cạnh thấy được ý đồ của bạn mình, vội vàng nói: "Không phải
Tô Nhan, cậu đừng..
"
"Cậu im đi
Tô Nhan liếc nàng một cái, Thẩm Yên Thanh vừa tức vừa bất lực, chỉ đành ngậm miệng
Trong lòng Trần Sở Hà đã đoán được ý của Tô Nhan, hắn nghiêng đầu hỏi: "Đúng vậy đó, sao hả, cô muốn nuôi ta à
Tô Nhan cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, cậu giờ có thể coi tôi là đối tượng hẹn hò, chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ đưa cậu về nhà ngay, đem thứ cậu muốn cho cậu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta không làm
Trần Sở Hà không chút nghĩ ngợi từ chối thẳng
Tô Nhan có chút kinh ngạc: "Tại sao
Đây chẳng phải điều kiện cậu muốn sao
"Đúng vậy đó, nhưng cô đừng quên, ta muốn những điều kiện này là để cả đời nằm ngửa mà
"
"Là dự định không làm gì cả, mỗi ngày như cá muối nằm ngửa, bên này phơi nắng, bên kia hong gió, lâu lâu thì lăn một vòng, tiếp tục phơi nắng
Trần Sở Hà thẳng thắn nói ra mục đích của Tô Nhan: "Tuy rằng giờ ta còn không biết mục đích cô nuôi ta là gì, nhưng ta đoán chắc là một đống chuyện phiền phức
"Ta đang muốn nằm ngửa ăn cơm thanh xuân, cô còn trông chờ ta giúp cô chống sấm sét
"Ta không làm
Bị từ chối thẳng thừng, Tô Nhan lập tức nghiến răng ken két: "Ngươi coi số mạng của mình ra gì thế
"Cũng chẳng ra gì
"Chẳng qua là gần đây xem mấy cái thể loại tổng tài ngôn tình ba xu rách nát, tình tiết cũ rích, mở đầu đọc mục lục là biết chuyện gì rồi
Trần Sở Hà ỉu xìu nói: "Chiêu này của cô cũng không khác mấy truyện kia là bao, dễ đoán quá
"Cho nên, đại chủ nợ, cô đừng mơ mộng hão huyền, cô nên tìm người khác mà lợi dụng đi
"Tôi đi đây, về đi ngủ đây
Nói xong Trần Sở Hà định đứng dậy, lại bị Tô Nhan tóm lấy nhấn xuống: "Ngươi chờ một chút
Trần Sở Hà lập tức trở mặt, bắt đầu gào khóc kêu than: "Ôi ôi, đại chủ nợ ơi
Nể mặt quen biết nhau bao năm nay, cô có thể đừng lôi ta vào được không
"Tôi cũng chỉ là một thanh niên xuất thân gia đình bình thường, không có chí hướng lớn lao gì cả, còn sống khỏe chán, chết cũng vậy, nửa đời sau của tôi không có lý tưởng, chỉ muốn ăn với ngủ thôi, sau này chôn ở mộ hay chết ngoài đường với tôi cũng vậy
"Chỉ cần tôi chết đi, cô đem tro cốt của tôi làm gì cũng được, quét tường cũng xong
"Cô đừng hy vọng ta giúp cô gánh lôi được không
"Ta gánh không nổi đâu
Nghe những lời này, mặt Thẩm Yên Thanh co giật liên hồi, tốc độ và tần suất cứ như là cô ta mắc bệnh Parkinson vậy
Cô không phải chưa từng gặp người thích nằm ngửa hay người đã nằm ngửa rồi
Nhưng mà người có thể nằm ngửa đến độ như này, cô hoàn toàn chưa từng thấy qua
Tổng kết lại là, hắn chính là có thể sống, không thể sống chết
Điều kỳ lạ là, sau khi hắn khóc lóc om sòm như vậy, vẻ mặt của Tô Nhan ngược lại khôi phục bình thường
Nàng hơi nhíu mày, hai tay vẫn khoanh trước ngực, làm cho đường cong vốn đã phập phồng lại nhô lên một tầng
Tô Nhan cất lời: "Được rồi, vậy tùy cậu, cậu không muốn làm thì thôi, dù sao dưa hái xanh không ngọt
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì ngay một giây sau, lời của Tô Nhan lại lần nữa khiến thần kinh của hắn căng thẳng: "Nhưng mà hôm nay đã khó khăn lắm mới gặp nhau, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện tiền nợ lúc trước nhé
"..
" Đến đòi nợ..
Đây là đổi cách để ép mình thỏa hiệp à
Đã sớm nhìn thấu hết tất cả, Trần Sở Hà lập tức nói: "Được thôi, ta trả tiền cho cô ngay bây giờ
"Ta tính rồi, lúc trước hết thảy nợ cô là 521.314 tệ đúng không
"Ta trả ngay..
Vừa nói, Trần Sở Hà vừa móc điện thoại ra
Thấy tên này không thèm đi theo kịch bản, Tô Nhan liền vội vàng đè lại cái điện thoại hắn vừa mới lấy ra, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, mưu kế đã lên trong lòng
Nàng nhíu mày, nói: "Không đúng
"Cái gì không đúng
"Tiền không đúng
Răng hàm của Trần Sở Hà gần như đã nghiến nát: "Ta đã tính luôn cả tiền lì xì mừng sinh nhật mà cô từng cho ta vào rồi, tính đi tính lại mấy trăm lần, đảm bảo không sai một đồng
"Sao lại sai được chứ
Tô Nhan thản nhiên nói: "Giá cả của sáu năm trước làm sao mà so được với bây giờ
"Sáu năm trước năm tệ mua được ly trà sữa, giờ thì có mua được không
Trần Sở Hà ngấm ngầm đâm cho một nhát: "Chỉ có tuyết tan thành nước thôi
"..
Tô Nhan: "Ha..
Ta quên béng vụ này rồi
"Nè nè nè, lại nói, một chai nước cứu mạng ở sa mạc khác với một chai nước bình thường ngoài đường chứ
Khóe miệng Trần Sở Hà giật giật: " Đại chủ nợ à, cái này càng kéo càng xa rồi nha
"Cậu nói có lý không hả
Tô Nhan ưỡn ngực một cái, làm bộ ta không sai
Trần Sở Hà cúi đầu, nằm bẹp xuống bàn như một con cá sắp chết, cứ hừ hừ: "Được được được rồi, cô muốn lấy lãi không phải sao
Nói số đi, ta kiếm cho cô
"Đây là do cậu nói nha
"Ừ, ta nói
Trần Sở Hà trong lòng thở dài không ngừng, thì ra biết rõ có hố mà vẫn phải nhảy là loại cảm giác này
Thật khó chịu mà
Nhưng mà cũng không có cách nào
Vị đại chủ nợ này nói cũng có mấy phần đạo lý, sáu năm trước nếu không có cô ta cho mình vay tiền, thì có lẽ mình đã chết vì căn bệnh đó không biết bao nhiêu lần rồi
Nếu không nhờ đại chủ nợ cho hắn vay tiền, giúp hắn ra ngoài kia xem phong cảnh, nếm thử đồ ăn ở những nơi khác nhau, thì sao hắn có thể vượt qua được
Nếu không có đại chủ nợ cho hắn vay tiền, thì có lẽ vào lúc bất lực và bất đắc dĩ nhất của cuộc đời, hắn đã mất đi người thân thiết nhất rồi
Tuy rằng khi đó đại chủ nợ một mực nhấn mạnh đó là trả ơn tình đã thu nhận nàng trước kia, hai người đã huề nhau
Nhưng làm sao có thể huề được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống chi hắn cũng chưa từng nghĩ việc thu nhận nàng trước đây là ân tình to tát gì cả
Nó chỉ là một người cô đơn, tìm được một người có thể chơi đùa, cùng mình giải buồn thôi
Đã sớm coi như xong rồi
Trần Sở Hà vẫn luôn ghi nhớ món nợ ân tình này, nếu không cũng không đến nỗi sáu năm trước khi biết đại chủ nợ làm phẫu thuật mà sẽ chết, hắn đã đau khổ khóc lóc đến vậy
Cho nên thật ra Trần Sở Hà đã quyết định rồi, chỉ cần đại chủ nợ mở miệng, bao nhiêu tiền hắn cũng cho
Về chuyện có giúp gánh lôi hay không, hắn thì không có ý định
Hắn định âm thầm giải quyết lôi mà đại chủ nợ gặp phải, như vậy mới xem là trả ơn, hoàn nợ cho xong
"Được, năm mươi tỷ
"Nhận tiền đi!"