Chương 80: Ta cũng muốn khiêm tốn, đáng tiếc thực lực đại chủ nợ không cho phép ta khiêm tốn
Sau chuyện nhỏ này, Trần Sở Hà trở về phòng, tiếp tục đắp chăn ngủ ngon, một giấc đến trưa
Vốn dĩ hắn định ngủ đến tối, kết quả bị một lão đăng đánh thức, nói thủ tục đều xong rồi, hỏi hắn khi nào đi học
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Trần Sở Hà mộng bức hết lần này đến lần khác, lúc này mới nhớ ra mình đã hứa với lão đăng này sẽ đến A Đại lên lớp
Hắn ngáp một cái, tùy tiện nói khi nào cũng được, để lão đăng tự sắp xếp
Lão đăng sợ hắn đổi ý, liền quyết định vào buổi chiều hôm nay
Hơn nữa còn là liền hai môn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một môn là toán học, một môn là y học
Trần Sở Hà một mặt mộng bức: "Ta nhớ A Đại đâu có khoa y học
Lão đăng chững chạc nói hươu nói vượn: "Ta chỉ bảo ngươi đến A Đại lên lớp, chứ có nói chỉ dạy người A Đại đâu
"..
Trần Sở Hà bị lời này của hắn làm cho đứng máy một hồi, sau đó liền giơ ngón giữa với lão đăng đang mặt mày nghiêm túc nhưng trong bụng đầy ý xấu kia
Thế là, Trần Sở Hà ngậm ngùi khuôn mặt cá chết, mắt cá chết đảo liên tục, mặc một bộ đồ bình thường, đôi dép lê màu hồng, tùy tiện vớ đại một cái chìa khóa trong ngăn kéo đựng đầy chìa khóa xe của đại chủ nợ, đến nhà xe mở một chiếc Bentley Mộ Thượng rồi thẳng đến A Đại
Còn chưa đến cổng trường, Trần Sở Hà đã thu hút vô số ánh nhìn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là nữ sinh chiếm đa số
Bất quá, nói là hắn thu hút ánh nhìn của người khác, chi bằng nói là chiếc xe của hắn thì hơn
Thậm chí khi hắn chưa kịp dừng hẳn xe ở cổng trường, mấy cô nàng có nhan sắc đã sải bước tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía xe hắn
Thấy chiếc xe này, mắt các nàng liền sáng lên
Mấy nam sinh khác thấy cảnh này cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu hoặc thầm thì vài câu
Cũng không có cách nào khác, Trần Sở Hà đâu muốn cao điệu như vậy, hắn chỉ là ngẫu nhiên bốc đại
Hơn nữa, chiếc xe này ở trong gara của đại chủ nợ hình như vẫn chỉ thuộc dạng bình thường thôi
Trần Sở Hà lặng lẽ thở dài trong lòng, hắn cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực của đại chủ nợ nhà hắn không cho phép
Thấy phiền phức không cần thiết sắp tìm tới mình, Trần Sở Hà bất chợt thấy ở cổng trường một người mặc âu phục giày da, bụng phệ đặc trưng, đeo kính dày cộm, trông có vẻ uy nghiêm, tầm năm mươi tuổi
Trần Sở Hà đoán đây là hiệu trưởng A Đại ra đón mình
Trần Sở Hà lái xe đến đó
Quả nhiên, thấy chiếc Bentley Mộ Thượng này dừng trước mặt hiệu trưởng, mấy cô gái có ý định với vị trí tài xế bỗng dưng khựng lại
Các nàng chỉ có thể nhìn chiếc Bentley Mộ Thượng hạ kính xuống, để lộ gương mặt không thua kém bao nhiêu so với đám tiểu thịt tươi đang nổi tiếng hiện nay, rồi thấy người đó nói vài câu với vị hiệu trưởng thường ngày nghiêm khắc đến nỗi bị đặt biệt danh là Diêm Vương, sau đó liền lái xe vào trong trường
Điều khiến người khác há hốc mồm chính là, vị hiệu trưởng thường ngày nghiêm khắc, hay la mắng học sinh, vậy mà khi nhìn thấy người kia thì trên mặt lại nở nụ cười hiếm thấy
Tư thái, thần thái y hệt như khi đám học sinh nể nang nhìn ông vậy
Sau khi đưa thứ gì đó cho người trong xe, ông ta còn vẫy tay tạm biệt, ngược chiều xe vào trường
Đây là chuyện mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ
Thế là, đám học sinh liền bắt đầu đoán già đoán non, xem gã thanh niên ngồi trong chiếc xe sang trọng kia là ai mà khiến hiệu trưởng A Đại đối đãi như vậy
Có người đoán là phú nhị đại, quan nhị đại mới nhập học hoặc chuyển trường
Có người lại đoán là thầy giáo mới đến, có bối cảnh hùng hậu
Trong lúc nhất thời, các kiểu suy đoán rộ lên
Trong một phòng học có thể chứa hơn trăm người, thường ngày đây là nơi học sinh ngồi, còn giáo viên thì ở trên bục giảng
Nhưng hôm nay thì khác
Nơi học sinh thường ngồi giờ lại là chỗ của giáo viên A Đại, hay là của các bậc thầy giáo viên
Tổng cộng có mấy chục người
Trong đó, ngồi ở hàng đầu tiên là các vị giáo sư lão làng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đều là những nhân vật nội tình hùng hậu, có địa vị siêu nhiên ở A Đại
Bình thường, dù là hội nghị lớn, việc hệ trọng của trường, cũng chưa chắc các vị giáo sư này đều có mặt
Mà giờ, họ lại tề tựu đông đủ
Thậm chí, trong phòng học này, không ai dưới 30 tuổi, chức vụ không ai thấp hơn phó giáo sư
Đương nhiên, có một ngoại lệ, đó là Thẩm Yên Thanh, người đang ngồi bên cạnh nữ giáo sư trạc tứ tuần
Cô là người duy nhất ở đây dưới 30 tuổi, nhưng chức vụ đã là phó giáo sư
Sở dĩ, cô có thể trở thành phó giáo sư khi còn trẻ như vậy hoàn toàn là nhờ tài năng thiên phú trong lĩnh vực toán học
Năng lực và kiến thức của cô trong lĩnh vực này chắc chắn hơn nhiều giáo sư ở đây
Nếu không phải người dưới 30 tuổi mà lên giáo sư nghe hơi gây sốc, khó tin thì cô đã sớm thăng chức rồi
Bất quá Thẩm Yên Thanh cũng không quan tâm lắm chuyện thăng chức, cô chỉ thích toán học, mà cô cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, không muốn dây vào chuyện gia tộc, nên mới đến đây làm giáo viên, an phận làm phó giáo sư
"Này Yên Thanh, em thấy thầy giáo sẽ đến dạy chúng ta hôm nay là ai
Khi Thẩm Yên Thanh một tay chống cằm, nhìn ra cửa sổ thì bỗng có một người đàn ông lịch lãm, mặc âu phục, đeo kính gọng vàng đến ngồi bên cạnh, mở miệng hỏi
Thấy hắn ngồi lại gần, Thẩm Yên Thanh vô thức xê ra một chút, lông mày lộ rõ vẻ khó chịu, ánh mắt tràn đầy sự chống đối
Cô không hề khách sáo nói: "Liễu Mộ Bạch, anh mà còn tiến lại gần một centimet nữa thì liệu hồn tôi không quăng anh ra ngoài bây giờ
Thấy Thẩm Yên Thanh vẫn kháng cự mình như vậy, Liễu Mộ Bạch lộ vẻ xấu hổ
Nhưng hắn lại không muốn cách xa cô, thế là hắn lại mặt dày dời sang trái một chút, chứ không hề bỏ đi
Hắn biết theo đuổi Thẩm Yên Thanh bao nhiêu năm vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thái độ của cô không phải nhắm vào một mình hắn, mà là nhằm vào tất cả đàn ông muốn tiếp cận cô
Những người khác cũng không thấy lạ
Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mang vẻ ngạo khí, đẩy mắt kính lên nói: "Muốn dạy được chúng ta, ít nhất cũng phải cấp viện sĩ chứ
Câu nói này nghe ngông cuồng, nhưng hoàn toàn đúng, bởi những người ở đây đủ cho hắn sự ngạo mạn
Chỉ riêng những người ngồi ở hàng ghế đầu đã là giáo sư cấp hai, thậm chí người ngồi giữa kia còn là giáo sư cấp một
Cho dù ở một ngôi trường như A Đại thì họ vẫn là những bảo vật trấn viện
Cho nên, ngoài viện sĩ, bọn họ không nghĩ ra ai đủ tư cách dạy họ
Trong lúc Thẩm Yên Thanh đang nhíu mày đoán xem ai sẽ đến dạy, thì tiếng dép lê ma sát sàn nhà đánh tan dòng suy nghĩ của cô
Nó cũng làm cho cả phòng học im lặng xuống
Ngay cả vị lão giáo sư đang nhắm mắt dưỡng thần ở giữa cũng không nhịn được mở mắt nhìn về phía cửa phòng học
Để chuẩn bị cho buổi học này, khu vực này đã được dọn dẹp, ngoài họ và vị "thầy giáo" ra thì sẽ không có ai đến quấy rầy nữa
Cho nên, tiếng bước chân không tình nguyện đó chắc hẳn là của "thầy giáo" đến dạy họ
Trong ánh mắt tò mò của Thẩm Yên Thanh và các giáo sư khác, một bóng hình trẻ tuổi dần xuất hiện ở cửa
Thẩm Yên Thanh lập tức ngỡ ngàng nhìn người mà buổi trưa nay mình còn thấy, suýt bị cô bạn thân dùng gậy đánh cho mình "nhừ tử"
Trong lòng cô tựa như có vạn con dê đang lao nhanh qua
Đôi mắt tròn xoe mở lớn tràn đầy kinh ngạc và hoài nghi
Ôi đậu xanh, sao lại là hắn?!