Cái Gì, Tiểu Tử Này Bối Cảnh Cứng Như Vậy?

Chương 92: Trong quan tài nữ tử




Chương 92: Nữ tử trong quan tài “Khi đó sư phụ của ngươi tính cách cực kỳ tệ… bá đạo, động một chút là lại vượt giới cùng người khác đánh nhau, mà trong quá trình giao chiến, khó tránh khỏi sẽ bị thương.” “Thế là nàng liền thường xuyên tìm ta để chữa trị, tới lui hai lần, hai ta cũng đã thành bạn tốt.” “Vậy sau đó thì sao?” Lâm Xuyên cùng Giang Uyển Oánh đều một mặt tò mò nhìn Ly Nguyệt
Dù sao loại chuyện này, sư phụ xưa nay sẽ không cùng bọn hắn kể
“Về sau, sư phụ các ngươi chê ta ở bên cạnh nàng cản trở, liền bắt ta luyện kiếm
Kiếm thuật kia cũng là nàng dạy ta vào thời điểm này.” Ly Nguyệt giọng điệu man mác, tựa hồ đang chìm vào một đoạn ký ức không vui
“Xem ra tỷ tỷ Ly ở phương diện kiếm đạo cũng rất có thiên phú.” Lâm Xuyên lại nhớ rất rõ lúc mình bái sư, Từ Hàn Y chọn đồ đệ có con mắt xảo quyệt cỡ nào
“Cũng… cũng được thôi
Ta…” Lời Ly Nguyệt còn chưa dứt, bất ngờ xảy ra chuyện
“Tí tách!” Ở chỗ khe của quan tài, chảy ra một giọt chất lỏng màu đỏ
Ngay sau đó, chất lỏng màu đỏ càng chảy càng nhiều, cuối cùng biến thành một dòng nước nhỏ, chậm rãi chảy xuống đất
“Đây là?” Ly Nguyệt vừa định tới gần xem cái chảy ra là cái gì thì một mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi
Ly Nguyệt bịt mũi, kéo mạnh Lâm Xuyên và Giang Uyển Oánh lui về sau
“Đây là
Máu?” Giang Uyển Oánh bịt mũi nhíu mày
Cho dù cách xa quan tài đen, mùi máu tươi khó ngửi kia vẫn thoang thoảng tới
“Kệ nó là cái gì, ta đốt cái quan tài này đi, rồi chúng ta vào trong phòng tìm xem, xem có dấu vết nào của sư phụ không.” Lâm Xuyên cảm thấy cái quan tài này đã quỷ dị như vậy, mặc kệ nó mà vào thẳng gian phòng thì, nhỡ đâu lại xảy ra yêu tà gì đó
“Khống Hỏa Thuật!” Một đám ngọn lửa màu trắng đen từ lòng bàn tay Lâm Xuyên thoát ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đi!” Đám ngọn lửa nhìn như có thể dập tắt bất cứ lúc nào lập tức bay ra, như đỉa đói bám vào trên chiếc quan tài đen kia
Quan tài đen khi cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng này thì bắt đầu điên cuồng hút chất lỏng màu đỏ đang chảy ra từ khe của mình
Không đầy một lát, quanh thân nó tựa như dát lên một lớp sơn màu đỏ, từ đen biến thành đỏ sậm
“A Xuyên, ta tới giúp ngươi.” Thấy đám lửa của Lâm Xuyên không đốt được quan tài, Giang Uyển Oánh đứng trước người Lâm Xuyên, mái tóc xanh nhạt như thác nước kia dường như có sinh mệnh riêng, không gió mà vẫn tự động lay động, tựa như từng sợi tơ linh động đang múa may
“Phượng Viêm Phần Thiên Quyết!” Giang Uyển Oánh quát khẽ một tiếng, lập tức quanh người nàng bốc lên một đám ngọn lửa hừng hực, tạo thành một con Phượng Hoàng to lớn
Con Phượng Hoàng này dang cánh bay cao, mang theo uy thế vô tận, hướng quan tài máu đánh tới
“Ai ~” tiếng thở dài lại lần nữa vang lên, ngọn lửa của Lâm Xuyên và Giang Uyển Oánh đánh tới trong nháy mắt liền tắt ngóm
“Ầm ầm!” Nắp quan tài máu như bị một sức mạnh thần bí nào đó điều khiển, chậm rãi dịch sang một bên, phát ra âm thanh nặng nề mà quỷ dị
Khe hở vốn kín mít giờ phút này như mở ra cánh cửa địa ngục, lộ ra một vầng ánh sáng âm u, u ám
Một bàn tay trắng nõn như ngọc từ trong khe hẹp kia khó khăn vươn ra, ngón tay hơi uốn cong, giống như đang thăm dò thế giới bên ngoài
Bàn tay này da thịt tinh tế tỉ mỉ đến mức gần như thấy rõ mạch máu, tựa như được tạc bằng ngọc thạch tinh khiết nhất, lại toát ra hàn ý khiến người rùng mình
Nó dường như đang cố sức giãy dụa, muốn thoát khỏi chiếc quan tài máu đã giam cầm nó lâu ngày, muốn bò ra từ vực sâu bóng tối, mang khủng bố và c·hết chóc đến thế gian này
Theo bàn tay này nhô ra dần, từ bên trong quan tài máu loáng thoáng truyền ra một tràng tiếng rít gào trầm trầm, như linh hồn tà ác bị giam cầm đang không cam lòng gầm thét, khiến người ta không rét mà run
“Ta dựa vào, đây là thế giới tu tiên hay thế giới zombie!” Lòng Lâm Xuyên đã cạn lời
Người khác tu tiên là một tay che trời, độc đoán vạn cổ, còn đến lượt hắn thì toàn gặp mê vụ, hình nhân giấy, cổ trạch, zombie
Khoảng cách này có cần quá lớn như vậy không
“Các ngươi lui ra phía sau!” Ly Nguyệt một tay kéo Giang Uyển Oánh và Lâm Xuyên ra sau mình, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái tay đang thò ra từ trong quan tài máu
“Trường dạ vắng vẻ này, gió se lạnh
Cô ảnh cô đơn này, tâm bàng hoàng…” Âm thanh như khóc như không khóc, nương theo khúc ca dao cổ xưa lại ung dung vang lên
Như dạ kiêu gào thét, quá mức đột ngột giữa sân viện tĩnh mịch này
“Các hạ rốt cuộc là ai?” Ly Nguyệt cau mày, hướng phía quan tài hỏi
“Nhớ thuở trước năm tháng ấy, tình khó quên, ngắm dung nhan này của Quân, nước mắt vài hàng…” Người trong quan tài dường như không nghe thấy lời Ly Nguyệt, vẫn tiếp tục phối hợp ca hát
“Vậy thì đắc tội.” Không phá được cái quan tài này, lẽ nào ta còn không phá được tay của ngươi sao
Ly Nguyệt cầm sáo ngọc trên tay, hướng phía bàn tay ở ngoài quan tài máu chém tới
“Lạc hoa phiêu linh này, theo nước trôi
Mộng cũ tan nát này, đau đứt ruột…” Tiếng khóc than u oán vẫn kéo dài, nhưng bầu trời bị sương mù bao phủ lại chậm rãi bay xuống tiền giấy
“Oanh!” Ly Nguyệt cầm sáo ngọc trên tay, hung hăng chém vào bàn tay kia
Nhưng bàn tay trắng nõn đó dường như cứng như đá, không hề nhúc nhích
Thậm chí ngay cả một vệt trắng cũng không lưu lại
“Tần lang, ngàn năm, ngươi vẫn chưa trở về.” Một giọng mang theo oán hận từ trong quan tài vọng ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đã như vậy, vậy ta sẽ ra ngoài g·iết sạch những người có liên quan tới ngươi
Người ngươi quan tâm nhất bên cạnh, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn ta g·iết bọn hắn, đúng không?” “Nhất định là như vậy, chờ khi ta ra tay với những người bên cạnh ngươi, ngươi nhất định sẽ không ngồi yên
Đến lúc đó, tự khắc ngươi sẽ đến đây gặp ta…” Ngay lúc ba người Lâm Xuyên còn chưa kịp phản ứng ra chuyện gì thì
Nắp quan tài đột ngột rơi xuống, một nữ tử mặc áo cưới đỏ thẫm ngồi bật dậy
Dung nhan nàng tuyệt mỹ, nhưng lại mang theo một loại lãnh diễm khiến người ta không rét mà run
Da thịt nàng trắng như tuyết, đôi mắt giống như hàn đàm sâu không thấy đáy, môi son khẽ mở, dường như đang kể ngàn năm u oán
Chỉ vàng thêu trên áo cưới dưới ánh sáng lờ mờ lóe lên, càng làm tăng thêm vẻ thần bí và kinh dị
“Các ngươi là người bên cạnh Tần lang sao?” Nữ tử kia chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm ba người Lâm Xuyên, vẻ mặt nghi hoặc
“Thôi, có phải hay không cũng chẳng sao cả.” Nữ tử kia ngọc thủ hơi nâng lên, rồi nhẹ nhàng ấn xuống
Ba người Lâm Xuyên lập tức cảm giác một áp lực cực lớn ập về phía bọn họ
“Phụt!” Mặt Lâm Xuyên trong nháy mắt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi
“A Xuyên!” Giang Uyển Oánh vội vàng chạy về phía Lâm Xuyên, che chở cho Lâm Xuyên trong lồng ngực mình
“Tiên Nhân Cảnh
Tại sao nơi này lại có Tiên Nhân Cảnh tồn tại?!” Ly Nguyệt không thể tin được nhìn nữ tử đang ngồi trong quan tài máu
Dù sao hễ phẩy tay một cái đã trấn áp được mình, chỉ có Độ Kiếp cảnh trở lên mới làm được
“Còn chưa c·hết
Là do ta ngủ say quá lâu?” Thấy ba người Lâm Xuyên vẫn đang cố gắng gượng, nữ tử khẽ nhíu mày, ngọc thủ nhẹ nhàng nhấc lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, vô số máu tươi trong quan tài máu biến thành những sợi tơ hình, hướng về phía ba người Lâm Xuyên ào ạt bay tới
“Trảm Hoa!” Ly Nguyệt cầm sáo ngọc, chắn trước người Lâm Xuyên và Giang Uyển Oánh, hướng phía những sợi tơ máu bay tới chém xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.