Cái Này Thật Không Phải Máy Móc Phi Thăng

Chương 50: Nho nhỏ thiên tài, Tần Tiêu mời chào




Chương 50: Thiên tài nhỏ bé, Tần Tiêu mời chào
“Ngươi dám ra tay!?” Mấy người kia đồng loạt biến sắc, không ngờ Lý Minh lại quyết đoán như vậy, căn bản không để ý cái gì lệnh của bộ trưởng Tần, coi như đoán được có thể là hù hắn, cũng không sợ lỡ như là thật sao
Càng không ngờ tới, bọn họ cố ý đợi đến khi Lý Minh rèn luyện xong, nhận định thể lực của hắn đã tiêu hao không sai biệt lắm, kết quả lại bị đối phương hạ gục tại chỗ
Nhưng bọn họ cũng không chịu thua, một trái một phải đồng thời đánh tới, quét chân, bổ chưởng trước mặt, vừa hung vừa nhanh, tư thế của hai người rõ ràng là chiêu thức cơ bản của thành vệ, nhưng cực kỳ thuần thục
“Nói nhảm nhiều quá.” Lý Minh cất bước hướng về phía trước, súng máy nhiều nòng đã sớm thay đổi, vừa nãy nói chuyện, 【Bạo lực chuyển vận】 liền tụ lực xong, cơ bắp nổi lên, lực lượng mênh mông không ngừng tuôn ra
Tốc độ lại càng nhanh như chớp, cánh tay trái dựng lên đỡ, tay phải quét xuống, vừa đúng chặn được công kích của hai người
Hai người cùng kinh hãi, tiểu tử này tốc độ phản ứng nhanh thật, kinh nghiệm vật lộn hình như cũng rất thuần thục, chẳng phải mới gia nhập thành vệ được nửa tháng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không chỉ có vậy, còn cảm giác mình không giống như đang đánh vào người, mà giống như đang đánh vào một tấm sắt
Bọn họ không nhìn thấy bên dưới lớp quần áo, từng miếng giáp kim loại được xếp ngay ngắn
Ngay sau đó, tay trái Lý Minh nắm lấy cánh tay đối phương, tay phải cũng tóm lấy bắp chân, thế lớn lực mạnh, đột nhiên quăng mạnh
Hai người cố phản kháng, trước mắt trời đất đảo lộn, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi, lực lượng của tiểu tử này sao lại mạnh đến vậy
Chẳng phải mới 60% tiến độ khai phá sao, cùng bọn họ cũng không khác biệt, sao lại có chênh lệch lớn như thế
Phanh
Các thiết bị xung quanh đều rung lên, hai người bị Lý Minh quật xuống sàn, mặt mày méo mó, gò má nứt toác, phổi đau nhức dữ dội, trong miệng mũi toàn là mùi máu tanh
Năng lượng đạt mức 180F, không thể nghi ngờ nghiền ép hai người, chẳng mấy chốc ba người này đều nằm trên đất, mặt mày kinh hãi nhìn Lý Minh
Điều duy nhất khiến bọn họ may mắn là, còn may nơi này là tổng bộ thành vệ
Chỉ cần đối phương không phải là kẻ điên từ đầu đến cuối, thì sẽ không có khả năng giết bọn họ ở đây
“Ừm...” Lý Minh nhìn quanh bốn phía, tháo một sợi dây thừng to khỏe, rồi trói ba người lại với nhau
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Một trong số đó ra vẻ cứng rắn nhưng bên trong lại yếu ớt, vẫn muốn phản kháng, Lý Minh trực tiếp tháo tay của hắn
“Không có gì, chẳng phải các ngươi nói là có ý của bộ trưởng Tần sao, ta mang các ngươi đi hỏi thử.” Lý Minh kéo đám người, vào thang máy
Thẳng đến văn phòng của Tần Tiêu -- lầu 3 phòng 23
Đinh
Cửa thang máy mở ra, một ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Minh, sau khi phát hiện ra ba người bị trói cùng nhau thì lại càng thêm sắc bén
Người này vẻ mặt lạnh lùng, đã đặt tay lên sau lưng, chờ cơ hội mà ra, Tiếu Vũ, bảo an thân cận của bộ trưởng Tần
“Lý Minh?” Giọng nữ mang theo nghi hoặc, cách thang máy không xa có chỗ ngồi, nữ nhân tóc màu đỏ tía lộ vẻ nghi hoặc
Lý Minh nhớ người này, khi được khen, chính là vị này đưa cho hắn bản thảo, thư ký của Tần Tiêu -- Hà Ngọc
“Ngươi đây là?” Nàng đứng dậy, mặc chế phục màu xám, váy bó mông, quấn đôi tất đen vào ống chân thon dài
Hà Ngọc cũng không hoảng loạn, chỉ hơi nhíu mày
“Ta tìm bộ trưởng.” Lý Minh nói thẳng
“Cái này...” Hà Ngọc lộ vẻ do dự, bộ trưởng đâu phải nói gặp là có thể gặp
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt nàng khẽ thay đổi, cúi đầu nhìn màn hình giả lập trên bàn, trên đó hiện lên một khung vuông màu đỏ, sau đó là đoạn phim thu lại cảnh Lý Minh ra tay trong phòng huấn luyện
Nàng nghĩ ngợi một lát, tiện tay click mấy lần trên màn hình, khung đỏ biến mất, mới ngẩng đầu nhìn Lý Minh
“Chờ một chút...” Nàng biết hôm nay chuyện này không đơn giản, bèn định báo cáo, ai ngờ trong văn phòng, lúc này truyền đến tiếng Tần Tiêu: “Để hắn vào đi.”
Bảo tiêu tránh ra, Lý Minh kéo đám người vào văn phòng
Giản dị tự nhiên
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Minh sau khi bước vào, ông lão tóc trắng phơ nhưng vẫn còn minh mẫn ngồi ở bàn làm việc bằng gỗ, qua ô cửa sổ sát đất to lớn, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của Ngân Hôi Thành
“Quyết đoán đấy...” Tần Tiêu tiện tay cầm màn hình giả lập lên, ném về phía Lý Minh, hình ảnh lớn mở ra, chính là cảnh Lý Minh ra tay, rất tỉ mỉ
“Thuần thục đánh bại ba sinh mạng thể cấp F.” Tần Tiêu ý vị thâm trường, “Thân thủ của ngươi rất khá, tiến độ khai phá của ngươi, chẳng lẽ chỉ là 60% như Dương Bằng nói...”
Lý Minh dường như hơi giật mình, trầm mặc một lát rồi nói: “Bộ trưởng mắt nhìn như thần, tiến độ khai phá của ta, kỳ thực là khoảng 90%.” Hắn ra tay nhiều lần, lão hồ ly như Tần Tiêu, không nhìn ra mới là lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống chi, lúc trước hắn ở hiện trường Phùng Hiểu chết đã lưu lại máu, chỉ cần kiểm tra một chút là có thể phát hiện
Nhưng việc lộ chuyện này, nằm trong dự tính của Lý Minh, hắn từng tìm hiểu, mỗi sinh mạng thể đối với tốc độ khai phá hạt giống gen vốn có sự khác biệt
Trong vũ trụ thậm chí còn có dụng cụ kiểm tra chuyên dụng, để chọn ra những sinh mạng thể có tốc độ khai phá nhanh, chỉ là Ngân Hôi Tinh không có
Hắn hoàn toàn có thể biến mình thành một “thiên tài” có tốc độ khai phá cực cao, có lẽ còn có lợi
“Ha ha...” Tần Tiêu cười cười, “Tư liệu của ngươi ta đã xem qua, nhưng không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, ngươi lại khai phá hạt giống gen đến 90%, tương lai có hi vọng đấy.” Thực tế, khi ông ta biết chuyện này cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng tính thu Lý Minh dưới trướng
Có điều, không đợi ông tìm đối phương, Lý Minh ngược lại tự tìm đến cửa
Trong lòng thoáng qua vài ý nghĩ, sắc mặt ông bỗng nghiêm lại, “Nhưng thành vệ có quy định, không được ra tay với đồng đội, nếu không sẽ xử lý nội bộ, trong vòng năm năm, không có tài nguyên nào đến lượt.”
“Bọn họ nói là phụng mệnh lệnh của ngài, muốn đưa tôi cho khoa trưởng Phùng.” “Ừm?” Sắc mặt Tần Tiêu biến khó lường
Lý Minh khẽ vung tay, sợi dây quật tới, rơi trúng mặt một người, kéo miếng vải bịt miệng ra, máu nhỏ trên sàn nhà
“Bộ trưởng, ngài muốn...” Tần Tiêu giơ tay, ra hiệu hắn dừng lại, “Tôn Vân Khải, hắn nói, là thật sao?”
“Đừng hòng gạt ta, nếu ta để khoa tình báo phân tích ngôn ngữ của các ngươi, rất nhanh có thể xác định.” Tôn Vân Khải không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Tiêu, nhỏ giọng nói: “Là do khoa trưởng Phùng nói, đã chào hỏi với ngài...” Ánh mắt Tần Tiêu càng lạnh, không giận mà uy, “Đã chào hỏi với ta, các ngươi thực sự tin?” “Bộ trưởng, cái này..
Chúng ta...” Tôn Vân Khải há miệng
“Bên phòng quản lý thành phố vừa khéo thiếu vài người lắp ống cống.” Tần Tiêu gõ bàn theo nhịp: “Các ngươi qua đó đi, nhưng những thứ thành vệ đã cho các ngươi, phải để lại, hủy bỏ hạt giống gen.” Sắc mặt Tôn Vân Khải đại biến, “Bộ trưởng!” Hai người khác hai mắt trợn trừng, nghẹn ngào không thôi, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng lại không dám tin rằng, hình phạt lại nặng đến vậy
Hủy bỏ hạt giống gen, sẽ gây ra những ảnh hưởng không thể đảo ngược đến chính sinh mạng thể, hậu họa lớn nhất là không thể dung hợp hạt giống gen, tương đương với tuyệt đường tiến hóa
Ánh mắt Lý Minh lóe lên, sự khống chế của Tần Tiêu hiển nhiên rất mạnh, thủ hạ giả truyền “Thánh chỉ” có thể lớn có thể nhỏ, vậy mà hắn lại trực tiếp loại bỏ hạt giống gen
Ừm..
Có lẽ cũng là ra oai phủ đầu với ta
“Tiếu Vũ!” Tần Tiêu gọi, cửa mở ra, Tiếu Vũ thò đầu vào, “Bộ trưởng.” “Đưa bọn họ đến hậu cần, loại bỏ hạt giống gen.” “Vâng.”
Người bị dẫn đi, Tần Tiêu để Lý Minh ngồi xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này thật sự có nguyên nhân riêng, sau này ngươi không cần xúc động như vậy, có chuyện gì, có thể đến tìm ta.” Đây chính là lợi ích khi được Tần Tiêu coi trọng, một bên bị loại bỏ hạt giống gen, còn Lý Minh thì cứ vậy mà bỏ qua nhẹ nhàng, sự so sánh quá rõ ràng
Đương nhiên cũng là một loại cảnh cáo, nhìn theo cách hiểu mà thôi, Lý Minh hợp thời nói: “Tôi hiểu.”
Tần Tiêu mỉm cười, không nói rõ hết tất cả, mà lại như tò mò hỏi: “Nếu thật là ta cho ngươi đi chỗ Phùng Nhạc, ngươi sẽ đi sao?” Lão hồ ly này..
Lý Minh trầm giọng nói: “Tôi tin bộ trưởng sẽ không hại tôi.” “Đương nhiên ta sẽ không hại ngươi.” Tần Tiêu cười ha hả: “Người trẻ tuổi, có bản lĩnh thì đừng giấu.”
Lý Minh gật đầu, lại do dự nói: “Bộ trưởng, thời gian sử dụng phòng huấn luyện đặc thù có thể kéo dài hơn được không.” “Bảy giờ đã đóng cửa, quá sớm một chút.” “Tâm tư của ngươi quả là rất kiên định, trách sao tiến độ khai phá lại tăng nhanh như vậy, nếu người khác cũng được như ngươi thì tốt.” Tần Tiêu có chút kinh ngạc, trầm tư một lát, nói: “Dạo gần đây, kéo dài đến mười hai giờ khuya đi, thợ săn tiền thưởng lúc nào cũng có thể xuất hiện, giữ lại một ít thể lực.” “Cảm ơn bộ trưởng.”
“Ta còn có một ý nghĩ.” Lý Minh nói thêm: “Bị động chờ đợi như thế quá lãng phí thời gian, ngài chẳng bằng hoàn toàn thả quyền hành động của chúng tôi ra, giống như thợ săn tiền thưởng, săn giết đối phương.” “Lấy xác chết tính công lao.” “À...” Tần Tiêu hừ lạnh: “Vậy thì ngươi chẳng bằng trực tiếp đi làm thợ săn tiền thưởng, ngươi có thể đảm bảo, người bị giết đều là thợ săn tiền thưởng?”
“Thôi đi, bên phía Phùng Nhạc ta sẽ đi nói, hắn con trai chết rồi, đầu óc quay cuồng, hay là ngươi cũng bị?” Hắn hạ lệnh đuổi khách, Lý Minh gật đầu, đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.