Nhân vật thiếp thất này đến một hàng chữ cũng không có, mục đích là để làm nổi bật cái chết của Bạch Du, biểu thị “Ác nhân có ác báo”
Hai mẹ con người cùng một chỗ bị ném đến bãi tha ma, bị chó hoang cắn xé, bị chim sẻ rỉa thịt thối
Hài cốt không còn, chẳng thể chôn cất nơi đất lành
Bạch Du cũng chẳng phải là thánh mẫu tâm phát tác, bản thân còn chưa lo nổi thân mình mà đã muốn cứu vớt một nữ nhân hầu hạ hậu trạch chưa hề quen biết
Cứu nàng cũng chỉ là tiện tay mà thôi
Bạch Du vốn chỉ là một nữ nhi của thiếp thất, dù là đứa con đầu lòng của Công Bộ Thượng Thư nhưng cũng chỉ là một thứ nữ
Công Bộ Thượng Thư lại không hề có hành vi yêu chiều thiếp thất mà bỏ bê vợ cả, pháp luật của Vĩnh Châu quốc nghiêm ngặt cũng không cho phép quan viên yêu thiếp diệt thê
Bạch Du cứ luôn buồn bực, trong thế giới này, thiếp thất và nô tỳ khác nhau duy nhất là ở chỗ thi thoảng sẽ được lão gia ngủ một giấc, còn về ăn mặc thì sẽ tốt hơn một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng là một nữ nhi của thiếp thất, cuộc sống gia đình cũng chẳng khác gì nô tỳ, làm sao có thể cướp đoạt hôn ước của đích nữ được
Nhân vật Bạch Du này quả thật là một nữ phụ ác độc điển hình, sa vào cảnh lòng tham không đáy, cướp đoạt duyên phận của tỷ muội, cuối cùng chết không toàn thây, kết cục nhìn qua rất hợp lý
Nhưng Bạch Du có một nghi vấn, không chỉ mình phải hiểu rõ, còn muốn mang theo Tạ Ngọc Cung “bị điên” đi cùng để hỏi cho rõ ràng
Hỏi một chút mẫu thân kia, vị đương gia chủ mẫu kia, còn có nhân vật nữ chính được ca ngợi là Bạch Giác bạch bích không tì vết, vì sao lúc trước khi lên kiệu hoa lại để nàng một thứ nữ đi lên
Chẳng lẽ là chân gãy sao
Hay là không tranh giành được
Nhân vật Bạch Du này đúng là không thể gột rửa được, nhưng cũng phải tận lực tẩy rửa một chút
Ít nhất cũng phải làm cho vũng nước này trở nên đục ngầu, mới dễ bề đục nước béo cò
Trong nguyên tác, Tạ Ngọc Cung thế nhưng lại nương tay với Bạch Giác – người đã từng có một chút thiện tâm với hắn
Chỉ là Bạch Du nhớ lại kịch bản, đã có hai lần Tạ Ngọc Cung suýt nữa vì Bạch Giác mà thua Tạ Ngọc Sơn
Bạch Du nhất thiết phải đem chút thiện tâm này giẫm nát ngay trước mặt Tạ Ngọc Cung mới được
Bạch Du sắp xếp suy nghĩ xong xuôi, thuận tay mở hé cửa sổ xe nhìn thoáng qua, đột nhiên liền cử động
Còn Tạ Ngọc Cung, người vẫn luôn cứng đơ đến mức cả người sắp biến thành người gỗ, vì Bạch Du đột nhiên nhúc nhích mà bản năng lại một lần nữa căng thẳng thân thể đau nhức
Đầu hắn vì ngửa ra sau quá mức mà “bịch” một tiếng cụng vào vách xe ngựa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Ngọc Cung bị đập đầu đến “ong ong” kêu
Rất tốt, giờ thì đúng là một tên đần thật rồi
Chương 7
Bạch Du nghe thấy tiếng “đông” vang dội kia, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Cung
Tạ Ngọc Cung chỉ cảm thấy hơi nóng từ da đầu run rẩy lan xuống mặt
May mắn là mặt nạ có thể che khuất một nửa, nửa còn lại hắn nghiêng đầu cũng đã che đi rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng ánh mắt dò xét của Bạch Du khiến Tạ Ngọc Cung như một con mồi không nơi trốn thoát
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau dứt khoát từng chút từng chút dùng cái đầu vẫn còn “ong ong” kêu mà gõ vào vách xe ngựa, trên người cũng bắt đầu giãy giụa loạn xoay loạn đạp
Thực sự không biết phải làm sao bây giờ, cứ tiếp tục giả điên giả ngốc vậy
Cổ họng hắn phát ra một tiếng kêu khàn khàn
Bạch Du cố gắng nén khóe miệng xuống, suýt chút nữa không kìm được
Tạ Ngọc Cung vẫn rất thú vị, đây là còn biết một môn ngoại ngữ của loài thú sao
Hôm nay nghe không giống tiếng lợn con, âm thanh trầm xuống trong lồng ngực sao nghe lại có cảm giác như một chú ngựa con tuyệt vọng vậy
Bạch Du để tránh việc mình sẽ không đúng lúc mà bật cười thành tiếng, vén màn xe ngựa lên, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Lâu Nương.” Lâu Đại rất nhanh sải bước tới, thân thể khom xuống nhìn về phía Bạch Du: “Đại tiểu thư, thế nào?” Bạch Du nói: “Ngươi đi mua một chút mứt hoa quả và cục đường tới, mua nhiều một chút…” Lâu Đại đáp lời xong, xe ngựa cũng rất nhanh dừng lại, nơi đây đã là Chính Nhai của hoàng đô Vĩnh Châu quốc rồi
Bên ngoài tiếng rao hàng không ngớt, Bạch Du thuận cửa sổ xe nhìn ra, trên đường phố dòng người qua lại náo nhiệt vang trời
Thuận cửa sổ xe liếc nhìn, Bạch Du có một loại ảo giác như xuyên không đến trường quay phim truyền hình vậy
Người qua lại chật kín đường cùng xe ngựa dày đặc, phóng tầm mắt nhìn tới, các cửa hàng treo lồng đèn rủ xuống, tửu lâu treo cờ tửu lộng lẫy phấp phới trong gió, giữa nắng sớm lay động hội tụ thành dòng sông, lượn lờ bốc hơi là sinh động thơm ngát khói lửa nhân gian
Vẻ rộng lớn và thịnh vượng của quốc đô một nước, từ bước chân của người đi đường, từ những kiến trúc mang đậm dấu ấn thời gian mọc lên san sát từ mặt đất, lại là một cảnh nền phim truyền hình điện ảnh không gì sánh được
Bạch Du rất có hứng thú, rất muốn đi dạo một vòng cái chợ cổ đại này
Nhưng hiện tại mạng nhỏ của nàng vẫn còn treo trên sợi dây lưng quần
Nàng nhất thiết phải dính sát Tạ Ngọc Cung - khối hộ thân phù hình người này, để tránh cách hắn nửa bước, nếu không hôm nay liền phải phơi thây đầu đường
Lâu Đại tay chân vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh mang theo một đống lớn túi giấy trở về
Bên trong chứa đầy đủ các loại mứt hoa quả, bánh kẹo, còn có một số bánh ngọt
Bạch Du nhận lấy xong, xe ngựa mới tiếp tục chạy
Bạch Du bưng những thứ này, Tạ Ngọc Cung vẫn đang phối hợp giãy giụa vô ích
Sau một lát, Bạch Du hít sâu một hơi, tựa như rốt cục đã đưa ra một quyết định dứt khoát, từ trong xe ngựa vịn vách xe khom người đứng lên, mang theo những gói giấy đó đi về phía Tạ Ngọc Cung
Tạ Ngọc Cung dư quang đã nhận ra nàng đến gần, toàn thân căng thẳng như một chiếc cung kéo căng
Đầu “bịch bịch” đập càng ngày càng nhanh
Hắn không cần nhìn, đã biết ý đồ của nữ nhân này
Nhưng hắn hiện tại chỉ muốn nhảy ra khỏi xe
Nhưng Tạ Ngọc Cung có không muốn được dỗ dành đến mấy cũng vô ích, ai bảo hắn bị trói đây chứ
Cho dù hắn có thể dễ dàng thoát khỏi những sợi dây thừng này, hắn cũng nhất định phải thành thật ngồi yên
Nhìn nàng mang theo đồ vật xích lại gần, cẩn thận từng li từng tí ngồi bên cạnh hắn, rồi từng cái một mở những túi giấy dầu ra
Trong xe ngựa tràn ngập một mùi thơm ngọt ngào
Bạch Du đưa tay bóp một viên đường cục trong túi giấy dầu, nhìn Tạ Ngọc Cung một lát, Tạ Ngọc Cung liền xoay đầu về phía ngược lại với nàng, đầu vẫn còn đập nhẹ vào vách xe
Rất nhanh, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng bay đến bên môi hắn.