Cẩm Nang Sinh Tồn Trong Tiểu Thuyết BE

Chương 41: Chương 41




“Chỉ là người mắc chứng tâm điên, nếu như nàng biết rõ bệnh tình của mình, e rằng nỗi lòng càng thêm khó mà khống chế, thuốc này… Cửu điện hạ muốn dùng cách nào để cho Cửu Hoàng tử phi uống đây?” “Ta có biện pháp.” Tạ Ngọc Cung siết chặt bình thuốc, khẽ giọng nói
Dương Lão Y Sư cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Về phần chứng tâm điên… Cửu điện hạ hãy đợi thêm một hai tháng, lão hủ sẽ tìm kiếm thảo dược rồi bào chế thêm.” “Tốt.” Tạ Ngọc Cung dõi mắt nhìn Dương Lão lảo đảo rời đi từ cửa sau
Trong khi Bạch Du rốt cuộc loại bỏ mọi khả năng, kết luận Tạ Ngọc Cung đang âm thầm dò xét nàng, thì thái y trong cung vừa vặn đến, chẩn trị cho Tạ Ngọc Cung một trận, châm kim chi chít khiến hắn trông như một con nhím
Hoàng đế sau buổi tảo triều liền nghe tin Cửu Hoàng tử bệnh cấp tính, phái thân tín thái giám mang theo một đống linh chi thượng hạng đến thăm bệnh
Vốn dĩ mỗi lần hoàng đế phái người đến, Tạ Ngọc Cung đều sẽ giả ngây giả dại một phen để duy trì “chứng điên” của mình
Nhưng lần này do đã uống thuốc gây bệnh, lại thêm chuyện Cửu Hoàng tử phi của hắn, Tạ Ngọc Cung liền không giả bộ nữa, mệt mỏi gục tại chỗ, để thái y châm hắn thành một cái gai vị
Cũng may hắn còn tỉnh táo để người ta bắt mạch tượng
Tổng quản thái giám thân cận bên cạnh hoàng đế tên là Hồng Nhạn, là một người cao gầy, nhưng có lẽ do nhiều năm hầu hạ người cúi đầu khom lưng đã thành thói quen, bất luận đứng ở đâu, hắn cũng trông như cái gù
Hắn mặt trắng không râu, tuổi chừng bốn mươi nhưng nhìn qua chỉ khoảng ba mươi, lông mày nhạt nhòa, ngũ quan không mấy nổi bật, có khí chất nhã nhặn
Lại là một cao thủ hiếm có trong đương thời
Không chỉ thân cận hầu hạ hoàng đế, mà trong âm thầm còn chưởng quản Ảnh Vệ của hoàng đế
Người này mặt không biểu cảm, cong lưng đứng trong góc phòng, không hề có cái giá đỡ của tổng quản thái giám, cảm giác tồn tại cực thấp, như một bóng dáng vô tri vô giác
Hắn nhìn thái y chẩn trị cho Tạ Ngọc Cung, suốt cả quá trình không hề mở miệng quá hai lần, cho đến khi rời phủ biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi
Tạ Ngọc Cung đối với hắn kiêng kỵ hơn cả phụ hoàng An Hòa Đế của mình
Có hắn giám sát, Tạ Ngọc Cung suốt cả quá trình giả vờ bệnh nặng vô lực, đợi hắn rời đi, rồi lại chờ các tử sĩ tuần tra vài vòng, xác nhận người đã đi thật, mới dám ngồi thẳng dậy
Đuổi được người trong cung đi, Tạ Ngọc Cung lại bắt đầu lo nghĩ làm sao để cho Cửu Hoàng tử phi của hắn uống thuốc
Tạ Ngọc Cung ngồi trên giường, gãi gãi đầu mình
Sau đó lại nhìn bàn tay phải đã “gây nghiệt” của mình, ngón tay thon dài hữu lực, gân mạch nổi rõ
Hắn lại vội vàng siết chặt tay
Không chịu, cũng không muốn hồi tưởng lại khoảnh khắc hắn đã ôm chặt nàng
Về việc cho uống thuốc, Tạ Ngọc Cung định đợi đến tối, sau khi Cửu Hoàng tử phi ngủ, sẽ điểm huyệt vị của nàng rồi nhét thuốc vào miệng nàng
Quá trình chờ đợi trời tối có chút dài dằng dặc, hắn ngay cả bữa tối cũng không ăn
Bạch Du cũng không ăn
Nàng không đau, nghe y sư nói cũng cảm thấy thân thể mình không có việc gì
Nhưng mà… Nàng vì Tạ Ngọc Cung đột nhiên “công kích”, cảm thấy hắn có thể là vẫn chưa tin vào nhân vật si tình mà nàng đã tạo dựng
Hoặc là hắn tìm được chứng cứ gì khác mà Bạch Du không biết, bằng chứng cho lời nói dối của nàng
Bạch Du vì mạng nhỏ của mình có thể kéo dài, chuẩn bị cả nửa đêm
Nàng muốn cho Tạ Ngọc Cung uống thêm một liều mãnh dược nữa
Cộng thêm lời xin phong đã được tẩy trắng trước đó, nếu như vẫn không thể khiến Tạ Ngọc Cung tin vào nhân vật nàng đã tạo dựng, thì Bạch Du cũng không còn cách nào khác
Chết thì chết đi
Vạn nhất chết rồi lại trở về trước vụ nổ thì sao
Miếng thịt bò nàng vừa cho vào nồi còn chưa vớt ra đâu
Bạch Du sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu chờ đợi
Nàng liệu định nếu Tạ Ngọc Cung động sát tâm, tối nay nhất định sẽ đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là nguyên thân thuần túy độc ác, hắn sẽ khinh thường tự mình động thủ, chỉ muốn nhìn nàng phơi thây đầu đường
Nhưng Bạch Du biết dù cho hoang ngôn của nàng có bị nhìn thấu, Tạ Ngọc Cung cũng nhất định muốn đích thân đến hỏi nàng điều gì, hoặc là dùng đao chỉ về phía nàng, xem nàng còn có thể nói dối thế nào
Với tính tình truy đến cùng, có thù tất báo của hắn, nhất định sẽ tự mình đến
Nhưng đợi đến canh ba trôi qua, nàng cũng sắp hôn mê, Tạ Ngọc Cung vẫn chưa đến
Bạch Du đang định đứng dậy đốt đèn triệu hoán Lâu Nương chuẩn bị ngựa xe về nhà ngoại tránh một chút, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rất nhỏ, tiếng cửa sau bị mở ra
Đến rồi
Bạch Du kỳ thực có chút đổ mồ hôi
Dù sao đây chính là liên quan đến mạng nhỏ
Nàng đem bộ quần áo mà Lâu Nương lấy từ chỗ Tạ Ngọc Cung, chụp lên đầu mình, lật chăn mền lên, trần truồng ôm lấy một cái “chày cán bột” ngọc chuôi nắm trong tay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chạm vào mềm mại ấm áp, là vật phẩm thượng đẳng trong của hồi môn của nàng
Mà Tạ Ngọc Cung còn muốn từ cái cửa sổ nhỏ lần trước lẻn vào, lén lút nhìn thoáng qua phía sau, xác nhận phòng ngủ không có tỳ nữ trông coi, lúc này mới lặng lẽ không một tiếng động bước vào
Lúc này đã qua canh ba
Chó cũng đã ngủ
Tạ Ngọc Cung chuẩn bị gọn gàng, cho nàng uống thuốc xong là đi ngay
Nhưng khi hắn đi đến bên giường, lại nghe thấy một trận thanh âm vô cùng nhỏ, khó nói nên lời
Nhưng thanh âm này ngậm trong cổ họng, lại vô cùng dính dáp, khiến người ta chỉ nghe thôi, liền cảm giác toàn thân mồ hôi nóng chảy ròng, tóc mai ẩm ướt
Thân hình Tạ Ngọc Cung cứng đờ, vô ý thức muốn vọt cửa sổ mà chạy
Làm sao lúc này, nàng vẫn chưa ngủ sao
Nhưng Tạ Ngọc Cung còn chưa kịp cất bước, liền nghe thấy một tiếng cực kỳ mập mờ, giống như là đặt ở yết hầu đầu lưỡi dưới, một tiếng “Cửu điện hạ…” Tạ Ngọc Cung giống như bị đinh thép trực tiếp xuyên tại trên mặt đất, mở to hai mắt, khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà lộ ra vẻ dữ tợn
Hắn bị phát hiện
Thế nhưng sau tiếng đó, rèm che không động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng ấy cũng không giống như đang gọi người, ngược lại giống như nói mê trong mộng
“Ân… Tiểu Cửu nhi…” Từ trong rèm che lại truyền tới một tiếng khẽ gọi bị kiềm chế rất thấp
Tạ Ngọc Cung nhíu mày
Đã từng mẫu phi hắn cũng sẽ liên tiếp phát mộng vào ban đêm, nhất là những đêm phụ hoàng hắn không đến, không một đêm nào được ngủ yên ổn đến tận sáng
Người mắc chứng tâm điên luôn suy nghĩ sâu xa bất an
Nàng đang nằm mơ
Trong mộng có hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.