Cẩm Y Xuân Thu

Chương 83: Nhà cũ





Hàn Nghị thấy thôn dân bối rối, vội vàng chạy tới giải thích một hồi mới khiến mọi người an tâm, lại để bọn họ tản đi, chỉ chừa lại hai ba thông dân thân thể mạnh mẽ để tên xấu xí này đột nhiên nổi giận
Dương Ninh bảo Hàn Nghị về phòng bưng một chén thức ăn đầy ra
Hàn Nghị đưa chén cơm tới, người nọ lập tức lui về phía sau, trong mặt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm vào Hàn Nghị, cũng không nhận lấy bát cơm
Dương Ninh nhận bát cơm từ trong tay Hàn Nghị, cười ấm áp nói:
- Đã đói rồi, đây là thức ăn, ăn no bụng rồi sẽ hết đói
Nói cũng kỳ quái, người kia tràn ngập địch ý với đám người Hàn Nghị nhưng lại nghe lời Dương Ninh, dù là cũng có ít nhiều vẻ cẩn thận nhưng lại rất ít địch ý
Dương Ninh tới gần y, y cũng không né tránh như tránh Hàn Nghị mà tiếp nhận chén cơm, chỉ không nhận đũa mà trực tiếp bốc thức ăn trong bát, nuốt ngấu nghiến, giống như chưa bao giờ ăn cơm vậy
Dương Ninh nhìn thấy, biết y cực kỳ đói mới như vậy
Chỉ là người này lúc trước vẫn giấu tay trong áo, thân thể khóa áo lớn nên không thấy rõ
Giờ phút này y giơ tay ra nhận chén cơm, áo liền mở rộng ra, thấy bên trong toàn thân trống không, chỉ mặc mỗi một cái quần đùi rách nát không chịu nổi
Cố Thanh Hạm nhìn thấy, kêu lên ôi chao một tiếng, lập tức xoay người đi
Dương Ninh lại thấy rõ, trên người y cũng tràn đầy vết bẩn nhưng không che dấu được vết thương khắp người
Thân thể này gầy trơ xương, tràn ngập vết thương, nhìn mà giật cả mình, cũng không phải do đao thương mà là do vô số những vết sẹo nhỏ tạo thành
Dương Ninh tất nhiên hiểu rõ, trong lòng biết người này đi lạc xung quanh, chạy khắp trong núi, khó trách khỏi bị đá sắc, bụi gai cắt bị thương
Nhưng y lại không biết xử lý vết thương thế nào mới khiến vết thương kết vảy
Vết thương lớn nhỏ cũng phải tới sáu bảy mươi chỗ, từ trên người tới trên đùi, giống như phạm nhân đã trải qua cực hình vậy
Người nọ ngồi xuống đất, ăn uống ngon lành, cũng không để ý tới mọi chuyện xung quanh
Dương Ninh mượn cơ hội quan sát thật cẩn thận, nghĩ thầm nếu người này giống như mình đoán thì chắc cũng phải thuộc đại hộ, mất tích đã rất lâu rồi
Nhìn râu y cuộn thành một đám, chắc phải tới năm ba tháng chưa cạo
Lại nhìn tấm áo lớn da gấu quý giá trên người gã, vốn bộ lông đã rất thưa thớt rồi
Cũng may da gấu rất cứng cỏi, tuy cũ nhưng cũng không thấy bị rách nát
Hắn đang suy nghĩ, rốt cục y là thần thánh phương nào thì đột nhiên thấy y cầm chén cơm trong tay đưa qua, đôi mắt trông mong nhìn Dương Ninh, miệng nói:
- Đói..
Ăn..
Dương Ninh chỉ có thể bảo Hàn Nghị đi chuẩn bị một chém cơm khác
Ăn liên tiếp ba bát, hình như y còn chưa hết đói
Dương Ninh nghĩ thầm, người trong thôn đều không giàu có, khẩu phần phải tiết kiệm
Mình cũng không thể cứ cho người này ăn mãi được
Lại thấy bụng y đã nhô lên, càng không thể để y ăn no tới vỡ bụng được, nên không bảo người cầm thức ăn tới nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người kia thấy Dương Ninh không cho người ta đi lấy thức ăn nữa thì cũng rất dứt khoát, cuộn áo lại nằm lăn ra ngủ trên mặt đất
Hàn Nghị để người trông chừng sửu hán trước
Trời đã tối, hiển nhiên không có khả năng đi báo quan
Gã chuẩn bị ngày tiếp theo sẽ phái người đi tới nha môn
Gã còn tưởng Cố Thanh Hạm là nam tử nên chỉ cho hai người một phòng nghỉ tạm
Cố Thanh Hạm chỉ cảm thấy không ổn nhưng đêm hôm khuay khoắt, không tiện kinh động người khác, nghĩ thầm tối nay cũng không cần phải ngủ, thức trắng một đêm, chờ trời sáng sẽ lập tức chạy tới nhà cũ của Tề gia
Hai người ở trong một phòng, Dương Ninh lại chẳng cảm thấy vấn đề gì, tự giác nằm xuống đất ngủ
Mặc dù Cố Thanh Hạm cũng không nỡ để hắn phải khổ nhưng lại không thể cho hắn lên giường nằm, chỉ có thể để mặc hắn
Mặc dù người kia hơi cổ quái nàng dù sao Cố Thanh Hạm cũng không liên quan gì tới y, cũng không quan tâm lắm tới lai lịch của đối phương
Nàng thầm nghĩ phong ấp xảy ra biến cố lớn như vậy, dân chúng rất có thành kiến với phủ Cẩm Y hầu, ảnh hưởng rất lớn tới uy vọng của Tề gia
Mà trước kia mình vẫn không hề hay biết, hoàn toàn chẳng phát giá ra
Nếu không phải Dương Ninh có đề nghị âm thầm đi tới thì không biết tất cả mọi chuyện còn bị giấu diếm tới bao giờ, trong lòng âm thầm tự trách
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cả đêm không ngủ
Không bao lâu sau đã nghe thấy Dương Ninh ngáy, ngồi trên giường nhìn xuống thấy hắn đang nằm trên mặt đất, trong lòng hơi không đành, do dự một chút liền cầm cái chăn xuống giường đắp cho hắn
Thấy Dương Ninh ngủ rất say, nàng cười khổ một tiếng, nói nhỏ:
- Ninh nhi, ngươi có biết ngươi trưởng thành cũng không nhất định là chuyện tốt
Sau này rất nhiều trọng trách sẽ đặt lên vai ngươi
Ngươi được nuông chiều từ nhỏ, không biết có gan tiếp nhận không
Nàng buồn bã nói:
- Cho dù là thế nào thì Tam nương cũng sẽ ở bên cạnh ngươi
Cho dù xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ đối mặt cùng ngươi
Nàng trở lại giường, lẳng lặng nằm xuống
Hiển nhiên Dương Ninh cũng không phải ngủ thật
Hắn sợ Cố Thanh Hạm đột nhiên nghĩ tới chuyện ban ngày, lại hỏi xuất phát võ công của mình cho nên dứt khoát giả vờ ngủ sớm, tránh khỏi phiền phức
Nghe thấy Cố Thanh Hạm nói nhỏ bên người, trong lòng hắn đầy cảm xúc
Tờ mờ sáng hôm sau, Dương Ninh đã bị Cố Thanh Hạm đánh thức dậy
Thấy mặt nàng tiều tụy, hắn cả kinh nói:
- Tam nương, cả đêm người không ngủ sao
Cố Thanh Hạm lắc đầu, nói nhỏ:
- Chúng ta không nên trì hoãn ở đây nữa, nhanh chóng trở về nhà cũ, còn có rất nhiều việc cần làm
Bên này thức dậy hiển nhiên cũng kinh động tới Hàn Nghị
Hai người rửa mặt một phen, từ biệt Hàn Nghị
Hàn Nghị lại vẫn lo lắng La Quản sự sẽ trở lại gây bất lợi cho hai người, thấy hai người muốn từ biệt, hiển nhiên không giữ nữa
Đi ra tới cửa, thấy người kia đang nằm cách đó không xa, vẫn đang ngủ say
- Người này phải giao cho các ngươi rồi
Dương Ninh nói với Hàn Nghị:
- Họ La để lại mấy con ngựa, coi như là bồi thường tổn thất cho thôn dân
Hàn Nghị nghĩ thầm, mấy con tuấn mã đó, toàn bộ thôn có đập nồi bán sắt cũng không có khả năng mua được
Dương Ninh cũng không nói nhiều, tới cởi dây cương, cùng Cố Thanh Hạm ra cửa thôn liền lên ngựa rời đi
Tuấn mã phi nhanh, đi mấy dặm đường, bỗng nhiên Dương Ninh cảm giác có bóng người xẹt qua, giật mình nhìn lại, lập tức chứng kiến một thân ảnh đang chạy tới phía trước mình, lập tức nhận ra là người điên kia
Cố Thanh Hạm cũng kinh hãi nói:
- Làm sao y lại theo kịp được
Dương Ninh ghìm cương ngựa, sửu hán cũng dừng lại phía trước, đứng ven đường nhìn Dương Ninh
Hàn Nghị quay đầu nhìn lại, thấy thôn làng đã xa từ lâu, lại nhìn người nọ, mặt lộ vẻ kinh dị:
- Y ..
Làm sao y đuổi theo được
Cố Thanh Hạm cũng kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ..
Chẳng lẽ y chạy bộ đuổi theo
Nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi
Sau khi rời thôn, hai người phóng ngựa như bay, tốc độ không chậm, chống lát đã đi được vài dặm
Mà lúc ra khỏi thôn y còn đang ngủ trên mặt đất, chớp mắt đã đuổi theo kịp
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối Cố Thanh Hạm không thể tin chuyện như vậy có thể xảy ra
Giờ phút này Dương Ninh cũng cảm thấy hoảng sợ
Trước kia hắn cũng nghe nói tốc độ của người này cực nhanh, mấy lần ăn trộm gà bị người ta phát hiện đều dựa vào tốc độ mới tránh khỏi bị thôn dân đuổi theo, chỉ là chưa thấy mà thôi
Lúc này tận mắt nhìn thấy, so với tốc độ mình nghĩ còn nhanh hơn không ít, hoàn toàn có thể vượt qua cực hạn của cơ thể con người, trong lòng kinh hãi không thôi
Sửu hán vẫn khoác áo rộng, nhìn Dương Ninh nói:
- Đối, ăn
Dương Ninh phục hồi tinh thần, nói với người nọ:
- Sao ngươi lại đuổi theo vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mau quay về thôn đi
Ở đó sẽ có người cho ngươi ăn, còn có thể giúp ngươi về nhà
Hình như sửu hán cũng không hiểu lời Dương Ninh, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, miệng vẫn nói hai câu kia
Dương Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua mình nhất thời nổi lòng tốt, người này đã coi mình thành vé cơm rồi
Suy nghĩ một chút, hắn lấy một khối bạc vụn ra, đưa tới nói:
- Ngươi đưa thứ này cho bọn họ, bọn họ sẽ cho ngươi ăn
Đừng đi theo chúng ta nữa
Thầm nghĩ mình và Cố Thanh Hạm còn có chuyện cần làm, dù sao cũng không thể mang theo một gã đàn ông dở người theo được
Ai ngờ, y nhặt bạc trên mặt đất, mang theo vẻ phẫn nộ, đột nhiên ném trở lại, miệng gầm khẽ vài tiếng
Dương Ninh giơ tay bắt lấy
Cố Thanh Hạm ở bên cạnh nhíu mày nói:
- Chúng ta không nên dây dưa với y nữa
Lai lịch người này không rõ, không nên dính vào
Y không theo kịp chúng ta sẽ trở về thôn thôi
Nàng quát một tiếng, thúc ngựa phi đi
Dương Ninh cũng không trì hoãn, giục ngựa tiến lên, vòng qua người nọ phi tiếp về phía trước
Hai con ngựa phi như bay, trong nháy mắt đã đi xa
Dương Ninh quay đầu nhìn lại xem người kia có theo kịp hay không, ai ngờ vừa quay lại đã thấy y đang bước rộng theo phía sau ngựa mình một thước, tốc độ tuyệt đối không kém tuấn mã
Áo rộng của y bay phất phới phía sau, toàn thân cũng giống như đang bay lên
Dương Ninh lại ghìm ngựa, quay đầu cau mày nói:
- Mau trở về đi, nếu không về ta sẽ đánh ngươi đó
Hắn giơ roi ngựa, làm bộ quất tới
Người nọ hơi sợ hãi, vội vàng lui về phía trước, lùi lại, nhìn Dương Ninh vô cùng đáng thương
Dương Ninh quát
- Chỗ ta không có ăn, quay về thôn có ăn, không được đi theo nữa
Sau đó hắn lại thúc ngựa phi thiếp
Phóng ngựa như bay một hồi, quay đầu lại lần nữa vẫn thấy người kia đi theo như cũ, chẳng qua vừa rồi bị Dương Ninh dọa nên chạy cách một quảng
Trong lòng Dương Ninh cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không quản y mà phóng ngựa đi tiếp
Hai người đi về hướng nam, ngay từ đầu Dương Ninh còn quay đầu lại mấy lần, thấy người kia theo phía sau
Phi ngựa hơn mười dặm, thân ảnh sửu hán đã cách khá xa rồi
Dương Ninh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng sức chịu đựng của y cũng không thể hơn tuấn mã, dù tốc độ chân thực sự khiến người ta sợ hãi nhưng một lúc sau là thể lực không theo kịp, hiển nhiên bị bỏ lại phía sau rất xa
Ngựa không dừng vó, mặt trời lên cao
Dương Ninh ước chừng đã hai canh giờ rồi
Chỉ nghe Cố Thanh Hạm nói ở phía trước:
- Ninh nhi, nhà cũ ở phía trước rồi
Nàng cho ngựa chạy chậm lại, giơ tay chỉ về phía trước
Dương Ninh nhìn theo phương hướng nàng chỉ, thấy dưới bầu trời mênh môn xuất hiện một vùng trang viên, tường xanh ngói đỏ, gắn bó một vùng, trông rất dễ nhận ra
Trước cửa đại viện cũ của Tề gia có một hồ nước trong vắt, vòng quanh hồ có một gốc dương liễu, bay ba trong gió, khiến nhà cũ của Tề gia mang theo phong thái cổ vận nồng hầu
Mà phía sau nhà là một rừng trúc xanh rậm rạp
Nhà cũ dựa vào hướng tây nam, thật ra chỉ có thưa thớt mấy chục nhà
Mà Tề gia ở riêng nơi này, cũng không có nhà hàng xóm, hơi có vẻ lạnh lẽo cô tịch
Ở vài chục năm trước, nơi này từng rất náo nhiệt
Tề gia từng là đại hộ của Giang Lăng, vốn có rất nhiều sản nghiệp, cửa hàng ở các nơi trong Giang Lăng và thành Kinh Châu
Nhưng sau khi Cẩm Y lão Hầu gia theo tiên hoàng Đại Sở chinh chiến thiên hạ đã quyên tặng hầu hết tất cả sản nghiệp rồi, chỉ giữ lại căn nhà này
Sau đó Cẩm Y lão Hầu gia và người trong tông tộc lại chuyển tới Kinh thành, lưu lại một ít người họ hàng, cũng vắng vẻ hơn nhiều
Nhà cũ của Tề gia ở đây, hiển nhiên những người khác không dám tới gần xây dựng nhà cửa, khiến nơi này cô độc, chỉ có mỗi gia tộc họ Tề từ Kinh thành về quê mới khiến nhà cũ náo nhiệt lên
Mặc dù chỉ là một tòa nhà cô tịch nhưng nơi này là một loại tượng trưng, không ai dám có chút bất kính nào với nó
Cửa lớn màu đỏ rất chói mắt
Trước cửa nhà cũ còn có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt
Hai người Dương Ninh xuống ngựa trước nhà, ngẩng đầu nhìn cánh cửa viết rất đơn giản hai chữ: Tề trạch, cũng không trang trí nhiều
Dương Ninh liếc Cố Thanh Hạm một cái, lúc này mới tiến lên gõ cửa vài cái
Từ đầu không có người thưa, Dương Ninh lại gõ mạnh thêm, lập tức nghe cạch một tiếng, cửa lớn mở ra, một ông lão nhỏ thó chừng hơn năm mươi tuổi thò đầu ra, xem xét một cái liền hỏi:
- Nơi này là nhà cũ của Cẩm Y hầu, các ngươi muốn tìm ai
- Nói cho Tề Hoằng Tề Đại tổng quản là Cẩm Y Hầu Thế tử đã trở về
Cố Thanh Hạm xuống ngựa đứng cạnh Dương Ninh, tiếng nói lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp không có chút biểu cảm gì
Ông lão kia ngẩn ra, đánh giá vài lần, mặt lộ vẻ nghi ngờ, lắc đầu nói:
- Các ngươi không gặp được Đại tổng quản
Đại tổng quản không thể gặp bất cứ ai nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.