Cảng Tống Tình Báo Vương

Chương 34: Đậu hủ non là ngọt tốt hay là mặn tốt?




Chương 34: Đậu hủ non là ngọt tốt hay là mặn tốt
Phì Lão Lê chật vật đi xuống
Tưởng Thiên Sinh cùng Lâm Phong nhìn nhau, sững sờ
“A Phong, gã này đi đường tư thế không bình thường chút nào.”
“Ừm, rất giống phản ứng của ta sau khi làm xong phẫu thuật cắt bao quy đầu.”
“Phì Lão Lê ở độ tuổi này lại đi cắt bao quy đầu?”
“Có khả năng là hôm qua hắn ở Tụ Nghĩa Đường đã bị thương.”
Hai vị đại lão của Hồng Hưng bỗng chốc trở nên trầm mặc, Phì Lão Lê không phải người tốt, hắn gặp phải loại tội nào thì hai người cũng sẽ không có lòng đồng tình
Chẳng qua nhìn dáng vẻ của hắn, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều có chút cảm động lây
Chướng mắt người đã đi rồi, Lâm Phong chủ động châm trà cho Tưởng Thiên Sinh:
“Bởi vì cái tên rác rưởi này, ngược lại làm Tưởng sinh phải chạy một chuyến.”
Tưởng Thiên Sinh khẽ lắc đầu:
“Phì Lão Lê dù rác rưởi đến mấy, thì cũng là rác rưởi của Hồng Hưng ta
Dù sao hắn cũng là đường chủ Bắc Giác, ở bên ngoài đại diện cho mặt mũi của Hồng Hưng ta.”
Lâm Phong không muốn trả lời đề tài này
Phì Lão Lê cái thá gì mà có thể ngồi vững vàng vị trí Bắc Giác
Đại Phi, Hôi Cẩu, kẻ nào lại không mạnh hơn hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôi Cẩu tuy tướng mạo có xấu xí một chút, nhưng lăn lộn trong giang hồ, thì vẫn mạnh hơn Phì Lão Lê
Đại Phi lại càng không cần phải nói, hắn nguyên bản là một trong những người ‘nhân nghĩa trí tín’
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại chuyện này khiến Tưởng Thiên Sinh nhức đầu, hắn bận tâm làm gì về chuyện này
Tưởng Thiên Sinh đổi đề tài:
“A Phong, ta muốn điều ngươi về tổng đà, không biết ngươi có ý kiến gì không?”
Lâm Phong thẳng thắn nói:
“Tưởng sinh, đa tạ hảo ý của ngài.”
“Chẳng qua, ngài cũng biết, ta dấn thân vào Hồng Hưng là theo chân Khôn ca đến.”
“Ta sinh ra đã không có phụ thân, bảy tuổi thì mất mẹ, là Khôn ca nuôi dưỡng ta lớn lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không phải Khôn ca bán cá viên rồi còn cho ta cháo cà lăm, thì ta đã sớm không còn nữa.”
“Luận bản tâm, ta vẫn cảm thấy đi theo bên cạnh Khôn ca thì tốt hơn.”
“Vị trí gì đó không quan trọng, ta cũng không coi trọng nó.”
Tưởng Thiên Sinh không khỏi có chút ghen ghét
Lương Khôn thật có cái mạng tốt, lại có được hảo huynh đệ như Lâm Phong
Trong mắt Tưởng Thiên Sinh, Lâm Phong mặc dù không học nhiều, nhưng lại là sỏi tài trời sinh
Vượng Giác phồn thịnh như thế này, công lao của Lương Khôn chỉ chiếm bốn phần, còn sáu phần công lao còn lại là của Lâm Phong
Tưởng Thiên Sinh thực lòng nóng mắt, nhưng hắn hiểu rõ, dù nóng mắt cũng không được, người ta đã có thâm tình giao hảo hơn mười năm, sớm đã trở thành tình thân rồi
“A Phong, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là muốn chia rẽ các ngươi ở sảnh đường Vượng Giác.”
Tưởng Thiên Sinh vội vàng đính chính,
“Ngay từ đầu, ta đã nói với A Khôn rồi, ta là muốn nhờ ngươi giúp đỡ ta một tay.”
“Ngươi ở tổng đà, thì sẽ dễ dàng giúp đỡ ta hơn mà thôi.”
Lâm Phong hiếu kỳ hỏi:
“Tưởng Thiên Sinh muốn làm việc gì đây?”
Tưởng Thiên Sinh chân thành nói:
“Ngươi là một tài năng lớn, là người hiểu được dùng cái đầu.”
“Cổ Hoặc Tử (đàn em) mà không biết dùng não, cả đời cũng chỉ là tiểu lưu manh.”
Lâm Phong cười lắc đầu,
“Đúng là ta muốn kiếm nhiều tiền một chút, mà không động não thì không thể kiếm được.”
Tưởng Thiên Sinh vỗ tay:
“Nói đúng thế.”
“Hồng Hưng chúng ta thiếu người thông minh, nhưng cũng không phải là không có.”
“Nhưng người thông minh mà có đầu óc kinh tế, thì ngươi là người đứng đầu.”
Lâm Phong xua tay:
“Trong mắt ta, Hồng Hưng nhân tài đông đúc.”
“Diệu ca là đại quản gia của ngài, cũng là đại quản gia của xã đoàn, tất cả số liệu của xã đoàn đều nằm trong đầu của hắn
Tài sản hàng năm của A Công đều có thể tăng trưởng.”
“Công lao của Diệu ca không thể bỏ qua.”
“Hàn Tân khi còn ở Hợp Đồ đã có danh xưng Tân Ni Hổ.”
“Hắn là cá mập buôn lậu quốc tế, đầu óc kinh tế hạng nhất.”
“Khó được là văn võ song toàn, lại còn có thể hoàn toàn thống nhất được Thuyên Loan.”
“Cơ ca là một trong số ít các nguyên lão vẫn còn tại vị, sẵn lòng dìu dắt người mới, biểu hiện thường ngày của hắn là đại trí giả ngu.”
“Muội tỷ là một trong số ít nữ Lý đường chủ của Hồng Hưng, tư thế hiên ngang, mày liễu không kém mày râu
Phố Bát Lan lại càng phồn thịnh…”
Tưởng Thiên Sinh liền vội vàng cắt đứt lời phát biểu của hắn:
“A Phong, ta biết ngươi khiêm tốn, ta cũng biết Thập Nhị đường chủ có sự trí tuệ của riêng mình.”
“Nhưng có một điều, ngươi tuyệt đối không thể phủ nhận.”
Lâm Phong chăm chú lắng nghe
Tưởng Thiên Sinh chân thành nói:
“Làm nghề phi pháp thì bọn họ được, nhưng bảo bọn họ làm chính sự, thì bọn họ không được.”
“Trong số Thập Nhị đường chủ, không ai có khả năng làm chính sự như ngươi.”
Lâm Phong như có điều suy nghĩ:
“Tưởng sinh, ngài là muốn đưa xã đoàn chúng ta tiến hành chỉnh sửa theo mô hình công ty hóa?”
Tưởng Thiên Sinh vỗ tay, mừng rỡ:
“Ta biết ngay là ngươi có thể hiểu được ý ta.”
Một câu nói của Tưởng Thiên Sinh, Lâm Phong đã hiểu ngay
Hắn lại càng thêm ngưỡng mộ Lương Khôn
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hỏi:
“Tưởng sinh, ngài thích ăn đậu hủ non không?”
Tưởng Thiên Sinh không biết vì sao Lâm Phong lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
“Thích chứ.”
Lâm Phong cười hỏi:
“Vậy ngươi thích ăn đậu hủ non ngọt hay là thích ăn đậu hủ non mặn?”
Tưởng Thiên Sinh trợn mắt há hốc mồm:
“Đậu hủ non còn có vị mặn sao?”
Lâm Phong thở dài:
“Ta thích ăn đậu hủ non mặn.”
Tưởng Thiên Sinh bỗng chốc gấp gáp:
“Đậu hủ non sao có thể ăn mặn được?”
“Phải cho đường vào, phải rắc lạc rang giã nhỏ, ăn lúc còn nóng thì mới dễ chịu chứ.”
Lâm Phong mặt không chút thay đổi nói:
“Đậu hủ non tự nhiên phải ăn mặn, rưới nước tương lên, ăn hết sức thoải mái.”
Tưởng Thiên Sinh trợn mắt nhìn:
“Đậu hủ non phải ăn ngọt.”
Lâm Phong không thèm để ý:
“Đậu hủ non ngọt là dị đoan!”
Hai người ai cũng không chịu nhường ai
Thật lâu sau, Tưởng Thiên Sinh cau mày:
“À, vừa nãy chúng ta đang nói chuyện gì ấy nhỉ?”
Lâm Phong uể oải nói:
“Tưởng sinh, ngài muốn phổ biến cải tạo công ty hóa trong Hồng Hưng.”
Tưởng Thiên Sinh đột nhiên tỉnh táo lại,
“Ngươi cố ý dùng ví dụ đậu hủ non để giải thích cho ta, ý là cải cách công ty hóa sẽ không thuận lợi?”
Lâm Phong nghiêm mặt nói:
“Cải cách công ty hóa là một chuyện đại sự.”
“Thời đại đang phát triển, tình hình xã đoàn cũng đang phát triển, việc sửa đổi hình thức xã đoàn là chuyện bình thường.”
“Nhưng ở thế hệ này thì không được.”
Tưởng Thiên Sinh cau mày nói:
“Vì sao lại không được?”
Lâm Phong thở dài:
“Trình độ văn hóa của các đường chủ sảnh đường chúng ta rất thấp.”
“Rất nhiều người chỉ có trình độ văn hóa tiểu học, người nào có thể học lên cấp hai thì đã là thành tích cao rồi.”
“Tên Phì Lão Lê kia tuy đáng ghét, nhưng không thể không nói, so với chúng ta, tên đó mới là phần tử trí thức.”
“Đương nhiên, lời nói cử chỉ của hắn không hề có chút bóng dáng của phần tử trí thức nào.”
Tưởng Thiên Sinh khẽ giật mình, hắn chưa từng nghĩ đến Lâm Phong lại dùng loại phương pháp này để từ chối
“Một món đậu hủ non nhỏ bé thôi, cũng có đấu tranh giữa hai phe ngọt mặn.”
“Huống chi là chuyện đại sự cải tổ công ty này.”
“Những đường chủ thế hệ như Khôn ca đây, tư duy đã hoàn toàn định hình, muốn nâng cao trình độ học vấn thì cơ bản là không thể.”
“Muốn để bọn họ sửa đổi hình thức tổ chức xã đoàn, thì lại càng là chuyện không thể nào.”
“Ý tưởng của Tưởng sinh rất tốt, nhưng muốn thực hiện, trừ phi xã đoàn chúng ta có thêm thật nhiều sinh viên.”
“Điều này không hề có chút quan hệ gì đến việc ta có thể xuất lực hay không.”
“Nếu không, sau khi cải tổ công ty, tất cả đường chủ, tất cả Đại Để cơ bản sẽ trố mắt nhìn.”
“Bọn họ không thể thích ứng được với chế độ công ty mới, hay nói cách khác, những người không đủ trình độ tri thức, sẽ không thể chống đỡ nổi chế độ này.”
“Tưởng sinh, xin thứ cho sự bất lực của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.