Chương 9: Nghĩ mà sợ, hay là nghĩ mà sợ
Lâm Phong cũng chẳng bận tâm Ba Bế xảy ra chuyện gì, hắn liền hỏi:
“Bao nhiêu tiền?” Tiểu Phú cười cười:
“Bốn ngàn vạn!” Trong mắt Lâm Phong toát ra hàn quang:
“Ba Bế làm ăn lớn đến vậy sao?” Lượng Khôn giật mình:
“Tiểu Phú, ngươi đem tiền của Ba Bế cũng đoạt đi rồi?” Lý Phú bĩu môi, “Toàn bộ đều là những đồng tiền bất nghĩa nho nhỏ, tiện tay làm việc thôi.” Lâm Phong cầm một cái rương ném cho Lượng Khôn:
“Khôn ca, đây là khoản bồi thường Ba Bế đưa cho ngươi.” Mắt Lượng Khôn máy động, trong lòng đại bi đại hỉ:
“Cho ta ư?” Lâm Phong đương nhiên nói:
“Gia hỏa này lấy danh nghĩa của ngươi làm việc, tự nhiên phải bồi thường.” “Hai ngàn vạn… Ta còn chê ít đó!” Lượng Khôn lập tức mặt mày hớn hở:
“Nhất thế nhân lưỡng huynh đệ, đa tạ!” Lâm Phong lườm một cái:
“Hai chúng ta là huynh đệ, nói lời cảm ơn gì chứ!” Mở ra một cái rương khác, tiện tay lấy ra một nửa đặt xuống đất, đem số tiền còn lại cùng cái hòm ném cho Lý Phú:
“Đây là của ngươi.” Lý Phú kinh ngạc nói:
“Lão đại, cái này cho ta ư?” Lâm Phong chỉ vào Lượng Khôn nói:
“Khôn ca thường xuyên dạy bảo ta, ra đây lăn lộn kiếm tiền là lớn nhất.” “Nếu liều mạng cũng không kiếm được tiền, đó chẳng phải là quá thua thiệt sao?” Lý Phú vui mừng thu tiền:
“Cảm ơn Phong ca, cảm ơn Khôn ca.” Lượng Khôn thẳng lắc đầu:
“Đừng cám ơn ta, ngươi cứ đơn độc tạ hắn là được.” “Đầu người của Ba Bế đáng giá đến vậy, khiến ta cũng muốn trảm hắn một lần.” Lý Phú còn định nói tiếp thì bị Lâm Phong cản lại:
“Đi quầy bar của ta lấy mấy bình rượu, chúng ta cạn chén đến bình minh.” Lý Phú vui vẻ đi
Lâm Phong giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã quá mười hai giờ
[ đinh, Hệ Thống Tình Báo Hằng Ngày đổi mới
] [ phạm tội (màu trắng): Sơn ca đang tích cực liên hệ luật sư chuẩn bị nộp tiền bảo lãnh cho tam huynh đệ Campuchia
] [ phạm tội (màu trắng): Võ Triệu Nam muốn tạo tên tuổi ở Tiêm Sa Chủy, đang rất cần sự ủng hộ của những người khác
] [ phạm tội (màu trắng): Đại Quyển Bang vụng trộm giấu mấy khẩu quân hỏa tại bãi biển nọ, muốn cướp đoạt tiệm vàng vào một thời điểm nào đó
] Được rồi, lại mẹ nó là màu trắng
Nhưng mà màu trắng thì màu trắng, loại tin tình báo này cũng được phân loại trong đầu Lâm Phong, hợp quy tắc là tốt
Tình báo là như vậy, đơn độc một ngày nhìn thì có vẻ không đáng chú ý, hoặc nói cũng không thể đổi mới ra thứ gì đó thích hợp để bản thân dùng
Tuy nhiên, tích lũy tháng ngày sẽ là một khoản thu nhập khổng lồ
Lâm Phong có thể lăn lộn phát triển rực rỡ, kỳ thực đều là nhờ những tin tình báo tích lũy qua tháng ngày này phát huy tác dụng
Bất kể ở thời đại nào, nắm giữ thông tin đều là một tài sản to lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Phú mở một bình rượu vang Porto
Ba người tùy tiện uống rượu
Lượng Khôn sớm đã không còn chút bi thương nào, dưới chân hắn là một chiếc vali xách tay dày cộp, bên trong có trọn vẹn hai ngàn vạn
Ba Bế là ai
Ta có quen hắn sao
Tâm trạng Lượng Khôn vô cùng đẹp đẽ:
“Tiểu Phú, ngươi xử lý Ba Bế thế nào?” Lời trả lời của Lý Phú suýt chút nữa khiến Lượng Khôn không nhịn được phun rượu trong miệng ra ngoài:
“Xử lý Ba Bế?” “Ta không có xử lý hắn a.” Lượng Khôn chỉ vào chiếc hòm của mình, kinh hãi nói:
“Ngươi không xử lý hắn, cái thứ này làm sao mà có?” Lý Phú nhún nhún vai:
“Ta dựa theo địa chỉ lão đại cung cấp mà đi, nhưng mà sao, ta đi muộn.” “Ba Bế bị người giết rồi!” Lượng Khôn càng kinh hãi:
“Hắn bị người giết?” Lý Phú đáp lời:
“Đúng a, hắn bị người giết.” “Kẻ gây ra chuyện này là người khu Đồng La Loan chúng ta, một đám người tên là gì Trần Hạo Nam đó.” Cọ
Lượng Khôn đột nhiên đứng bật dậy, ngũ quan cũng nhăn nhó lại:
“Trần Hạo Nam?” “Mảnh B ư?!” Lý Phú thì coi như không nhìn thấy, “Ta xem Ba Bế chết rồi, liền nhanh chóng đến nhà hắn thu hồi tiền tài các thứ.” Lượng Khôn vội vàng hỏi:
“Không ai nhìn thấy a?” Lý Phú chỉ vào mình:
“Bên ngoài trời tối đen như mực, ta mặc một thân đồ đen, ai có thể thấy ta?” “Dù sao ta không nhìn thấy những người khác.” Lượng Khôn lúc này mới trầm tĩnh lại, chén này đến chén khác uống rượu, cứ như đây không phải là rượu mà là nước vậy
Lý Phú ngạc nhiên nói:
“Phong ca, Khôn ca đây là làm gì vậy?” Lâm Phong lười biếng nói:
“Tiểu Phú, ngươi không biết rồi, Khôn ca đang hoài niệm anh em kết nghĩa của hắn là Ba Bế đấy.” Lượng Khôn nổi giận:
“Ta hoài niệm mụ nội nó cái chân.” Trên giang hồ người nào mà không biết Lượng Khôn chỉ rơi nước mắt vì tiền cùng Lâm Phong
Ba Bế chết rồi, cả nhà hắn cũng không hề mang theo chút bi thương nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lý Phú rất lấy làm kỳ lạ:
“Kia Khôn ca đây là thế nào?” Lâm Phong mặt mày đầy ý cười:
“Ngươi hỏi hắn a.” Lượng Khôn thu lại tâm trạng, đột nhiên nhẹ nhàng đạp Lâm Phong một cước:
“Ngươi có phải hay không hiểu rõ cái gì?” “Cho nên mới để Tiểu Phú làm việc?” Lâm Phong bĩu môi:
“Ta chỉ biết là Ba Bế cứ luôn lấy cờ hiệu của Khôn ca ra ngoài rêu rao.” “Ta không biết thì còn bỏ qua.” “Nếu đã biết rõ, sao có thể bỏ qua cho hắn?” Nét mặt Lượng Khôn biến vô cùng nghiêm túc, “Nói thật đi.” Lâm Phong hừ lạnh nói:
“Ngươi đã nói thật với ta rồi sao?” Lượng Khôn một hồi lúng túng, sau đó chợt nghĩ không đúng, lập tức nói:
“Ta là đại lão của ngươi!” Lâm Phong không nhanh không chậm nói:
“Ta là Tế Lão của ngươi!” Hai người trong lúc nhất thời giằng co
Lượng Khôn bất đắc dĩ nhận thua trước:
“Được rồi, ta thừa nhận ta xác thực cho Ba Bế mượn hai ngàn vạn đô la Hồng Kông…” Hắn đột nhiên phản ứng, chỉ vào chiếc rương tiền dưới chân mình, há hốc mồm ra
Lâm Phong thẳng thắn nói:
“Đúng, là hai ngàn vạn đô la Hồng Kông mà ngươi đưa cho Ba Bế đó.” Bưng chén rượu lên uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói, “Ta nhận được tin tức, Tưởng sinh gọi Mảnh B lên Thái Bình Sơn.” “Chuẩn bị để hắn làm việc.” Ánh mắt Lượng Khôn lạnh lẽo:
“Nhằm vào Ba Bế sao?” Lâm Phong hỏi ngược lại:
“Nếu không thì sao?” Lượng Khôn không tự chủ được móc thuốc lá ra, theo thói quen muốn đốt, không ngờ phát hiện chiếc bật lửa Zippo của mình đã hết xăng
Lý Phú rất có ánh mắt liền châm lửa cho hắn
Lượng Khôn không còn thời gian đôi co với Lâm Phong, hắn hung hăng hít một hơi, hương vị kích thích giúp hắn tỉnh táo lại
“Đây là nhằm vào ta ư?” Lâm Phong thản nhiên nói:
“Ba Bế có mâu thuẫn gì với Hồng Hưng sao?” Lượng Khôn lắc đầu:
“Không có!” Lâm Phong vỗ tay nói:
“Sao lại không được?” “Ba Bế cùng Hồng Hưng không có mâu thuẫn, nếu không hai vị vậy sẽ không trở thành anh em kết nghĩa…” Lượng Khôn vội vàng phủ nhận:
“Cọng lông anh em kết nghĩa, chúng ta đơn thuần chỉ vì lợi ích mà quen biết nhau mà thôi.” Lâm Phong không để ý tới hắn, “Ba Bế cùng Hồng Hưng không có mâu thuẫn, hội nghị Thập Nhị đường chủ cũng không có nói muốn xử lý Ba Bế.” “Như vậy Trần Hạo Nam xử lý Ba Bế chỉ có thể là việc riêng.” Lượng Khôn suy nghĩ một lúc, mới nói:
“Ta cùng với Mảnh B không có thù!” “Ta cùng với Tưởng sinh cũng…” Lượng Khôn đi tới đi lui trong phòng, “Là Tưởng sinh muốn đối phó ta sao?” Lâm Phong im lặng nói:
“Nghĩ gì thế?” “Bên trên bất mãn với việc buôn bột của ngươi, đây là một lời cảnh cáo đối với ngươi đó.” Lượng Khôn hơi sững sờ, giả vờ như không thèm để ý nói:
“Ta cùng Ba Bế lại không quen, giết Ba Bế thì ảnh hưởng gì đến ta?” Lâm Phong ha ha cười không ngừng
Lượng Khôn bị hắn cười thẹn quá hoá giận, cầm lên cái hòm thì đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không thể ở thêm được nữa
Làm đại lão mà bị đệ lão chê cười như thế, Lượng Khôn làm sao có thể ở lại
Lâm Phong vội vàng gọi Lý Phú, bảo hắn hộ tống Lượng Khôn trở về
Lượng Khôn dù sao cũng là đại lão, huynh đệ cười đùa không cần phải gấp, nếu thật sự xảy ra chuyện có thể sẽ không tốt.