Chương 93: Hết sức giúp đỡ
“Sư huynh, ta đã có gia thất, dĩ nhiên sẽ không mảy may hứng thú với sư tỷ.” Hứa Thanh Vân chậm rãi cất lời
Nghe vậy, ánh mắt thanh niên thoáng hiện sự không vui
“Ta đây là hết lòng chọn lựa nơi ở cho ngươi, chứ chẳng hề có tư dục cá nhân.” Ngữ khí thanh niên có chút cứng nhắc, tựa hồ bất mãn với lời lẽ của Hứa Thanh Vân
Hứa Thanh Vân cũng chẳng đáp lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi im bặt
Một lát sau, thanh niên lại tiếp tục bước đi, gương mặt khôi phục dáng vẻ cười đùa tinh quái thường ngày
“Quanh đây có không ít vị trí đẹp, ắt hẳn có nơi thích hợp với ngươi hơn chốn này.” Thanh niên vừa đi vừa nói, ngữ khí cũng trở nên thoải mái hơn nhiều
Hứa Thanh Vân trong lòng hiểu rõ ý đồ thực sự của thanh niên, nhưng hắn cũng chẳng bóc mẽ, chỉ lặng lẽ bước theo
Đi thêm mười mấy phút, thanh niên rốt cuộc dừng lại trước một tòa biệt thự nằm bên bờ vực
Căn biệt thự này trơ trọi đứng sừng sững trên vách núi, chung quanh chỉ có vài cây cong queo, chẳng còn thứ gì khác
“Chỗ này đây, tuy có vẻ vắng vẻ, nhưng được cái yên tĩnh, thích hợp tu luyện.” Thanh niên chỉ vào căn nhà nhỏ mà nói
“Làm phiền sư huynh.” Hứa Thanh Vân chắp tay hướng thanh niên nói
Kỳ thực Hứa Thanh Vân cũng chẳng kén chọn gì nhiều về nơi ở của mình, liền dứt khoát đồng ý
“Không sao cả
Ta tên Trương Đỉnh, ngươi cứ gọi ta một tiếng Trương thiếu là được.” Thanh niên khoát tay áo, sau đó quay lưng theo đường cũ trở về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thật nhàm chán.” Hứa Thanh Vân âm thầm rủa trong lòng
Thấy thanh niên kia đã đi xa, Hứa Thanh Vân cũng hướng phía biệt thự bước tới
Đi được một đoạn, Hứa Thanh Vân tựa như chợt nhớ ra điều gì, đưa tay mân mê sợi dây chuyền đeo trên cổ
Sợi dây chuyền kia lóe lên một đạo hào quang yếu ớt, trong chốc lát, nó nhanh chóng biến hóa thành một tiểu thú lông xù
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi vào trên bờ vai của Hứa Thanh Vân
“Đại ca!” Tiểu thú vui sướng kêu một tiếng
Hứa Thanh Vân nhìn tiểu thú trên vai, khẽ gật đầu, xem như đáp lại
“Huyễn, khí tức của ngươi hình như lại mạnh lên.” Hứa Thanh Vân vừa đi vừa nói, “ngươi biến thành dây chuyền cũng có thể tu luyện sao?”
Tiểu thú chớp chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này thế nào
Một lát sau, nó mới mở miệng nói: “Không có, ta cũng không biết vì sao lại thành ra như vậy.”
Trong một căn phòng nào đó ở Tinh Huy giáo khu, Lâm Tuệ đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn bầu trời bên ngoài
Đột nhiên, một thanh niên xuất hiện phía sau Lâm Tuệ
“Sao vậy, chẳng phải ngươi cùng Cổ Liệt đi xem người mới sao?” Thanh âm thanh niên trầm thấp mà giàu từ tính
Lâm Tuệ hiển nhiên chẳng hề kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của thanh niên, nàng chậm rãi xoay người, cười như không cười nhìn thanh niên trước mắt, trêu chọc nói: “Không ngờ người bận rộn như ngươi, tin tức lại vẫn linh thông như vậy!”
Thanh niên hai tay ôm ngực, ra vẻ kiêu ngạo nói, “đó là điều dĩ nhiên.”
“Người mới kia hình như không hề tầm thường, mà lại hắn giống như ngươi, đều là người thành công của khu thí nghiệm.”
Con mắt thanh niên khẽ nheo lại, như có điều suy nghĩ nói: “A
Thật sao?”
“Có thể để ngươi nói không tầm thường, xem ra quả thật có chút thực lực.” Thanh niên kia lộ ra một nụ cười đầy hứng thú
“Tình huống bây giờ thế nào rồi?” Lâm Tuệ trực tiếp chuyển sang chuyện khác hỏi
Thanh âm của nàng bình tĩnh, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia lo lắng
Thanh niên nghe vậy, nụ cười trên mặt dần thu liễm, thay vào đó là một sự bất đắc dĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hiện tại Dị Hồn tộc ở tiên nữ tòa tinh hệ đang rục rịch, mà lại tình hình hai tinh hệ khác cũng chẳng mấy lạc quan.”
Thần sắc Lâm Tuệ cũng trở nên ngưng trọng, nàng chăm chú nhìn thanh niên, trầm mặc một lát sau nói: “Xem ra cần phải tăng tốc việc bồi dưỡng người mới.”
Thanh niên nhẹ gật đầu, “lão già cũng chẳng keo kiệt, tài nguyên học viện cũng đang đổ dồn vào học viên.”
“Ai, lại nói cho ta một chút về tình huống của người mới kia…”
Ngày thứ hai
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua những tia sét chói mắt, ngay sau đó, Cổ Liệt xuất hiện bên ngoài biệt thự của Hứa Thanh Vân
Tuy nhiên, chưa kịp bước tới cửa biệt thự, một bóng dáng nhỏ bé đã nghe thấy động tĩnh sau đó thò đầu ra từ cửa sổ
Nó trừng đôi mắt tròn xoe, bất mãn đối với Cổ Liệt mà nói: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ngươi làm đại ca ta tỉnh giấc rồi đó!”
Cổ Liệt nghe được thanh âm này, khẽ cau mày
“A!” Cổ Liệt có chút kinh hỉ, hắn vung tay lên, một luồng hấp lực cường đại lập tức từ trong tay hắn truyền ra
Tiểu thú kia còn chưa kịp phản ứng, liền bị trực tiếp hút vào tay Cổ Liệt
“Đại ca, mau cứu ta…” Tiểu thú liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Cổ Liệt
Đúng lúc này, Hứa Thanh Vân xuất hiện ở cửa ra vào
Hắn nhìn thấy tiểu thú trong tay Cổ Liệt, không chút hoang mang nói: “Sư phụ!”
Cổ Liệt nhẹ gật đầu, sau đó nhìn tiểu thú trong tay, tò mò hỏi: “Hôm qua ta đã cảm thấy sợi dây chuyền của ngươi có chút kỳ lạ, không ngờ lại là một Linh tộc con non.”
Hứa Thanh Vân nhìn Huyễn trong tay Cổ Liệt, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, “sư phụ, Huyễn là do ta dưới cơ duyên xảo hợp kết bạn, nó cũng không có ác ý.”
Cổ Liệt nhẹ nhàng đặt Huyễn xuống đất
Sau khi xuống đất, Huyễn cấp tốc chạy trở về trên bờ vai của Hứa Thanh Vân
“Linh tộc con non này thật sự hiếm thấy, mà lại từ năng lực vừa rồi nó biểu lộ, trình độ huyết mạch của nó dường như khá cao.” Cổ Liệt dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hứa Thanh Vân
Hứa Thanh Vân nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ thân phận của Huyễn không hề đơn giản
Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng giải thích, Cổ Liệt liền từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn đẹp đẽ, đưa tới trước mặt Hứa Thanh Vân
“Chuyện của ngươi ta không hỏi nhiều, cái này ngươi cứ cầm lấy đi.” Ngữ khí Cổ Liệt rất tùy ý
Hứa Thanh Vân đưa tay tiếp nhận chiếc nhẫn kia
“Những tài nguyên này ngươi cứ dùng trước, không đủ lại nói với ta.” Thanh âm Cổ Liệt vang lên bên tai hắn
Hứa Thanh Vân ngẩng đầu, hướng về Cổ Liệt thi lễ một cái, cung kính nói: “Đa tạ sư phụ.”
Cổ Liệt mỉm cười khoát tay áo, tiếp đó nói tiếp: “Có thời gian thì để sư huynh hoặc sư tỷ của ngươi dẫn ngươi đi dẫn lôi đài, ta đã dặn dò chỗ đó rồi, nơi đó càng có lợi cho ngươi lĩnh ngộ Lôi Pháp Tắc.”
Hứa Thanh Vân lần nữa hành lễ, trịnh trọng đáp: “Đồ nhi ghi nhớ.”
“Ta còn có việc, một thời gian nữa sẽ quay lại tìm ngươi.” Nói xong, thân ảnh Cổ Liệt lóe lên trong ánh chớp, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Thanh Vân
Đúng lúc này, Huyễn trên bờ vai của Hứa Thanh Vân nhảy nhót, tò mò hỏi: “Đại ca, trong chiếc nhẫn kia có thứ gì tốt nha?”
Hứa Thanh Vân lấy lại tinh thần, sau đó thăm dò ý thức vào trong chiếc nhẫn
Trong chớp mắt, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng bên trong chiếc nhẫn – bên trong bày rất nhiều đan dược và bảo dược trân quý.