Chương 49: Không hổ là bậc thiên tài
Ôi chao… Mọi người trên xe đều giật mình, thì ra thằng nhóc này chờ ở đây
Lưu Phó Linh bật cười trước lời nói của con trai mình, nàng nhíu mày, giả vờ giận dữ trừng thằng nhóc ranh một cái, trách mắng: "Dương Dương, con đừng nói bậy nói bạ, còn máy bay không người lái nữa chứ
Sao con không nói muốn mua máy bay cho con luôn đi
Muốn cái quái gì không biết
Hơn nữa con bé tí thế này muốn máy bay không người lái làm gì, mua cho con một gói kẹo QQ còn tạm được
Lưu Phó Linh không nhịn được cười phá lên, thằng nhóc hư đốn này không biết học ai, vậy mà lại học thói lừa gạt, cái loại máy bay không người lái Vạn Cương kiểu mới nhất kia phải tới bảy, tám ngàn khối, là món đồ chơi công nghệ cao, đủ bù đắp công sức hai tháng làm việc cực nhọc của nàng
Món đồ này không phải ai cũng có khả năng, cũng không phải ai cũng mua được
Tiểu Diệp làm sao có tiền mà mua máy bay không người lái cho thằng nhóc con nhà ngươi, đừng nói Tiểu Diệp, ngay cả nàng là mẹ ruột đây cũng không thể mua món đồ chơi này
Thằng nhóc này đúng là nằm mơ giữa ban ngày
Nghe thấy mẹ mình cười nhạo, lại nói chỉ mua kẹo QQ, thằng nhóc con lập tức đỏ hoe vành mắt
Dù hắn còn nhỏ, nhưng kẹo QQ và máy bay không người lái cái nào có giá trị cao, hắn cũng phân biệt rõ ràng
Trong phút chốc, thằng nhóc con nén nước mắt, co ro trên ghế, quật cường nghiêng cái đầu nhỏ, quay mặt vào cửa xe mà giận dỗi, không thèm để ý đến mẹ mình
Lưu Phó Linh cũng không bận tâm, ung dung tự tại lái xe
Trần Diệp thấy vậy, không nhịn được sờ đầu thằng nhóc con, ai ngờ thằng nhóc này vẫn không để ý đến hắn
Trần Diệp không nhịn được bật cười, vẫn còn rất bướng bỉnh
Thế nhưng thằng nhóc này thật lớn gan, mở miệng ra là đòi máy bay không người lái bảy, tám ngàn khối
Nếu là những người trẻ tuổi khác nghe nói như vậy, quay đầu liền buông một câu "nhóc con, chúng ta có quen biết sao
Trần Diệp lắc đầu, chẳng phải một cái máy bay không người lái thôi sao, hắn vẫn mua được
Không nói đến sau khi thi đỗ Võ Khoa Đại Học, quốc gia và chính phủ địa phương sẽ có đủ loại phúc lợi, phụ cấp cùng với tiền thưởng, chỉ riêng số tiền mặt hiện tại hắn có cũng đã là bốn vạn khối, mua món đồ chơi này thì quá dư dả
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đáp ứng yêu cầu của thằng nhóc hư đốn, coi như là sớm chúc mừng cho kỳ Võ khảo ngày mai
"Dương Dương đừng giận, ca ca đáp ứng yêu cầu của ngươi chính là, chẳng phải máy bay không người lái sao, chờ ca ca Võ khảo xong liền mua cho ngươi, nhất định mua cho ngươi cái mới nhất, đắt tiền nhất
Nghe được lời Trần Diệp, không chỉ thằng nhóc con ngạc nhiên, hai người khác trong xe cũng kinh ngạc nhìn hắn
Thằng nhóc con vừa nghe Trần Diệp đáp ứng mua máy bay không người lái cho mình, lập tức chuyển buồn thành vui, thân thể bật một cái quay lại, cũng không thèm quay mặt vào tường nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thằng nhóc con mừng rỡ nhìn Trần Diệp: "Thật hả
Lão ca, ngươi thật sự sẽ mua máy bay không người lái cho ta chứ
Thằng nhóc con kích động đến nỗi gọi hắn là lão ca
Thấy thằng nhóc này hưng phấn như vậy, Trần Diệp lại sờ đầu hắn, nhẹ gật đầu: "Đương nhiên, lão ca làm sao lại gạt ngươi chứ
"A..
Thằng nhóc con so một cái thủ thế hình kéo, trong miệng kêu to: "Ca ca vạn tuế
Kêu xong vạn tuế, thằng nhóc con còn muốn khiêu khích nhíu mày với Lưu Phó Linh, phảng phất như đang nói, hừ, mẹ, mẹ thấy không, ca ca đáp ứng mua máy bay không người lái cho con rồi, cái túi kẹo QQ của mẹ con mới không cần đâu, ai muốn thì lấy đi
Lưu Phó Linh chẳng thèm để ý đến sự khiêu khích của con trai, trong mắt nàng Tiểu Diệp chỉ là đang đùa thằng con ngốc của mình cho vui, làm sao có thể mua cho nó cái máy bay không người lái đắt như vậy, muốn mua cũng không có tiền chứ
Lưu Phó Mai thì lén lút trừng Trần Diệp một cái, thằng nhóc này bị cái gì mà vậy mà lại đáp ứng mua cho Dương Dương cái máy bay không người lái đắt như vậy, nhiều tiền lắm sao
Trước đó đó chính là hơn mấy tháng tiền lương
Nàng đã quyết định, nếu Trần Diệp sau này hỏi nàng đòi tiền, nàng nhất định sẽ không cho
Lại qua mười phút đồng hồ, xe dừng ở trong một cửa ra vào, nàng không có tiến vào, bởi vì hôm nay thời gian đặc thù, xe đậu rất nhiều, rất nhiều phụ huynh đều lái xe tới tiễn con mình tới trường học chuẩn bị đi Đàm Châu tham gia Võ khảo
Lưu Phó Linh ở gần trường học tìm một chỗ đậu xe, tiếp đó mấy người xuống xe đi bộ tới sân vận động của trường học
Phía trước sân vận động có mười mấy chiếc xe buýt đang dừng lại, những chiếc xe buýt này chính là phương tiện giao thông mà Trần Diệp sắp xuất phát đi Đàm Châu
Lúc này cửa vào sân vận động bị người vây kín như nêm cối, tất cả đều là phụ huynh của các Võ Khảo Sinh
"Thật nhiều người a
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Lưu Phó Linh vô cùng kinh ngạc, nàng há hốc mồm kinh ngạc nói: "Không ngờ lại có nhiều người như vậy tham gia Võ khảo
Nàng cứ nghĩ chi phí Võ khảo lớn như vậy, tỉ lệ đậu thấp như vậy, phần lớn mọi người sẽ không báo danh Võ Khoa, nhiều lắm cũng chỉ một chút gia đình cấp bậc phú hào bản địa mới có thể cho con gái đi tham gia Võ khảo thử vận may
Hiện tại xem ra, vẫn là nàng đánh giá thấp tầm quan trọng của Võ khảo cùng với sức hấp dẫn của Võ khảo đối với mọi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng cảm thấy mình lần này trở về muốn nhận thức lại, ước định một chút về Võ khảo
Trước đó nàng trong lòng không định cho Dương Dương sau này học võ, bây giờ nàng dao động
"Chị, chị mau nhìn, đó là thủ lĩnh thứ ba của chính phủ Sở Dương thị chúng ta..
Trương Tác Vĩ
Lưu Phó Linh đột nhiên kéo một cái tỷ tỷ của mình là Lưu Phó Mai, đưa tay chỉ vào một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ở đằng xa, sắc mặt nàng kinh hãi nói: "Không ngờ lại có thể nhìn thấy lãnh đạo thành phố của chúng ta ở trường học
Thần sắc của Lưu Phó Mai cũng có chút kinh ngạc, nàng chậm rãi nói: "Hắn hẳn là giống như chúng ta, cũng là đưa con gái tới trường học đi tham gia Võ khảo
Trần Diệp lúc này cũng nhìn thấy, bên cạnh vị thủ lĩnh thứ ba này còn có một người bạn học mà hắn vô cùng quen thuộc đi theo —— Trương Sĩ Lỗi
Trương Tác Vĩ chính là phụ thân của Trương Sĩ Lỗi
Trần Diệp đang chuẩn bị đi đến điểm tập trung của lớp học, quay đầu đột nhiên nhìn thấy vị thị ủy thủ lĩnh thứ ba Trương Tác Vĩ đang đi về phía hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp
"Trần Diệp đồng học
Trương Tác Vĩ với khuôn mặt ôn hòa đi tới, khoát tay chào hắn, tiếp đó lại mỉm cười gật đầu với mẫu thân hắn và dì, khí chất hiền hòa, khiến người ta như được tắm trong gió xuân
Trần Diệp cũng khẽ gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, biểu lộ bình thản ung dung, bình tĩnh nói: "Trương thúc thúc tốt
Hôm nay Trương Tác Vĩ đến với thân phận phụ thân, Trần Diệp gọi một tiếng thúc thúc cũng là hợp tình hợp lý
Hơn nữa đối phương với thân phận như vậy lại chủ động chào hỏi hắn, chứng tỏ đối với hắn có hảo cảm, hắn cũng không thể biểu hiện quá khách sáo
Lúc này ngược lại là mẫu thân hắn và dì không biết nên làm sao xử trí, thấy đối phương chủ động hướng về phía bọn họ gật đầu, bọn họ có một loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ
Hai người vốn là những người dân thường, cũng chưa từng giao tiếp với nhân vật như vậy, nhất thời có chút luống cuống, đứng ngồi không yên, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ cười gượng
Thằng nhóc con Dương Dương ngược lại là bách vô cấm kỵ, trực tiếp chạy tới bên cạnh Trương Sĩ Lỗi, nắm lấy ống quần của hắn cười khanh khách, mà Trương Sĩ Lỗi rõ ràng không biết làm thế nào để giao tiếp với trẻ con, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, còn luống cuống hơn cả mẫu thân Trần Diệp và dì hắn
Trương Tác Vĩ thấy bộ dáng này của con trai, cười khổ một chút, thầm mắng nó không ra dáng, nhưng nhìn thấy bộ dạng xử sự không chút kinh sợ của Trần Diệp, khiến hắn thầm tán thưởng
Hắn đã tiếp xúc qua rất nhiều người trẻ tuổi, nhưng những người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti như Trần Diệp thì vẫn hiếm thấy, sự tĩnh khí và tu dưỡng này không phải tầm thường
Trương Tác Vĩ nhìn về phía ánh mắt của Trần Diệp càng thêm công nhận, hắn gật đầu tán dương: "Không tệ, không hổ là bậc thiên tài
Sự trầm ổn này rất nhiều người cả đời cũng không học được
"Trương thúc quá khen
Trần Diệp khiêm tốn nói
Sau đó hai người lại trò chuyện một chút về Võ khảo, Trương Tác Vĩ còn đùa giỡn nói bảo hắn ở trên Võ Đạo chỉ điểm thêm cho Trương Sĩ Lỗi, còn gọi hắn có thời gian đến nhà chơi, cử chỉ ăn nói đều rất thân thiết
Hàn huyên nhiều như vậy, hắn hiểu Trương Tác Vĩ rõ ràng có ý bồi dưỡng hắn
Sau đó càng thẳng thắn nói cho hắn biết, tương lai Võ giả đi đường quan lộc sẽ vô cùng suôn sẻ, đồng thời cũng ám chỉ nếu hắn muốn đi đường quan lộc, hắn có thể giúp đỡ vận hành một chút cùng với giúp hắn tham mưu một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Diệp hiểu rằng tương lai chính là thời đại Võ giả, làm quan cũng giống như vậy, có thân phận của Võ giả gia trì, con đường hoạn lộ mới có thể bằng phẳng.