Cầu Ma

Chương 1339: Khẩn Cầu Truyền Thừa




Mục Đồng chua xót nói:
- Đúng như ta đã đoán
Mục Đồng nhìn hướng ông lão áo tím, thanh niên áo trắng
Hai người kia lặng im không nói
Tu vi đến trình độ như họ có thể tồn tại rất lâu thật lâu, nếu nói năm xưa không nhìn thấu sinh tử nhưng bây giờ nhiều ít không để ý tới nữa
Bọn họ để ý là tu vi, đến đẳng cấp như họ có lẽ không thể thay đổi sinh mệnh nhưng lòng cố chấp tu hành theo năm tháng lắng đọng biến thành khát vọng nhất trong sinh mệnh
Sống không chỉ vì để sống mà là cho mình tư cách cơ bản nhất để tiếp tục tu luyện, đây là nguyên nhân bọn họ im lặng
Người tồn tại nhiều năm như vậy không có mấy ai tham sống sợ chết nhưng tu hành chưa đạt tới tận cùng, đa số nguyên nhân là vì tuổi thọ không đủ, loại cảm giác không cam lòng này mới là trọng điểm
Thanh niên áo trắng cười cười, trong nụ cười không có cay đắng mà là quyết đoán:
- Nói vậy là chỉ có vài trăm năm sao
Ông lão áo tím khẽ thở dài nói:
- Mấy trăm năm ..
Ông lão áo tím còn có rất nhiều chuyện cần làm nhưng giờ thời gian ngắn ngủi, mấy trăm năm đối với họ tựa như người thường cảm giác vài ngày
Ông lão áo tím biểu tình dứt khoát nói:
- Nếu mọi thứ phải hry diệt thì cho dù để lại đạo quả, để lại truyền thừa mà lão phu tu cả đời cũng không có cơ hội lưu trữ, nhưng vẫn phải thử một lần
Giờ phút này, trên người ông lão áo tím phát ra bá khí, rõ ràng đây là khí thế đối diện tai kiếp thật sự sắp đến vẫn không e sợ
Mục Đồng cũng tốt, ông lão áo tím cũng vậy, và cả thanh niên áo trắng, ba người là bạn thân thiết, cùng nhau qua bao nhiêu kỷ nguyên, tình cảm tích lũy theo thời gian có thể vượt qua mọi giông tố
Còn ông lão Khô Mộc thì không quá thân với ba người, nếu không lúc trước đã chẳng xảy ra chuyện như vậy
Nếu đổi lại là ông lão áo tím, thanh niên áo trắng thì chắc chắn Mục Đồng sẽ ngăn cản
Tô Minh đã phân tích ra từ khi mấy người đó giáng xuống đây, cách hành xử, biểu tình, lời nói với nhau, cho nên hắn mới không do dự ra tay tàn nhẫn chấn nhiếp
Ba người tin tưởng câu trả lời của Tô Minh
Dù gì lúc trước họ có nói chuyện với nhau về chuyện này rồi, có suy đoán riêng, cộng thêm Tô Minh, tu vi của hắn mạnh mẽ vượt bọn họ, mọi thứ đều có câu giải thích hợp lý
Huống chi ba người sống nhiều năm rồi, có phán đoán riêng, bọn họ không nghi ngờ Tô Minh
Mục Đồng nhìn Tô Minh, hỏi:
- Câu hỏi thứ hai của ta là muốn hỏi Tô đạo hữu nếu trong tai kiếp hủy diệt thật sự thì ngươi ..
Có mấy phần nắm chắc sống tiếp
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng cùng nhìn Tô Minh, chờ đợi đáp án
Tô Minh im lặng thật lâu sau chậm rãi nói:
- Nửa phần
Mục Đồng nghe đáp dù lòng đã có đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại, không thể giữ giọng bình tĩnh:
- Là năm phần hay ..
Tô Minh nhìn Mục Đồng:
- Là một nửa trong một phần
Ba người im lặng
Tô Minh không giấu giếm, hắn đúng là chỉ có nửa phần nắm chắc có thể tồn tại trong tai kiếp này
Thật lâu sau Mục Đồng tiếp tục bảo:
- Dùng cách gì
Thương mang sao
Ông lão áo tím thở dài, bình tĩnh nói:
- Nhưng sương, sinh mệnh trong thương mang giới hạn kia đều ẩn chứa lực lượng cường đại, chúng ta căn bản không chống đỡ được lâu bên trong, không quá trăm năm sẽ chết
Ông lão áo tím nói là sự thật, dù có tu vi như Tô Minh cũng không thể sống lâu trong thương mang, trừ phi tu vi của hắn đã đạt tới đại viên mãn bất khả ngôn, đến cảnh giới này thì giống như chín con Tang Tương, có tư cách đi trong thương mang
Tô Minh khẽ thở dài, mắt lướt qua mọi người, chậm rãi nói:
- Đó là một lựa chọn
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc lại hỏi:
- Đạo hữu còn có lựa chọn khác
Có thể nói cho biết được không
Tô Minh từ nói:
- Lựa chọn thứ hai là khiến tu vi của mình đạt tới trình độ như Tang Tương này, nhưng dù là vậy thì trong tai kiếp nguy hiểm hơn thương mang rất nhiều lần vẫn chỉ có nửa phần cơ may
Lựa chọn thứ ba là Tô ta từng trong một lần cảm ngộ trực giác có lẽ mấy năm sau, hoặc mấy năm trước trong thương mang này, hoặc là một nơi cách chốn này cực kỳ xa xôi tồn tại một thế giới khác
Ta từng đưa vong hồn cả tộc quần mang theo nguyền rủa của ta vào thế giới kia, nhưng ta không biết nó có thật sự tồn tại không, có lẽ mọi thứ là giả dối, hoặc là thật sự tồn tại
Ta sẽ đưa người quan trọng trong đời ta cùng với chúc phúc của ta đến thế giới ta không thể xác định, đây là lựa chọn cuối cùng
Bởi vì ta không biết thế giới kia có thật sự tồn tại không, bọn họ vào đó rồi có còn là chính mình không, có còn ký ức không, chúng ta ..
Có ngày gặp lại không
Ba người cảm nhận nỗi phiền muộn chất chứa trong thanh âm, bọn họ lặng im
Tô Minh chắp tay hướng ba người:
- Câu thứ ba chắc đã hỏi xong
Còn về Diệt Sinh Điện, nếu ngươi không muốn nói thì thôi, Tô ta xin từ biệt, nếu có duyên thì có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, đa tạ rượu ngon của đạo hữu
Mục Đồng lên tiếng:
- Tô đạo hữu
Tô Minh nhìn sang
Mục Đồng chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh
Ông lão áo tím, thanh niên áo trắng biểu tình nghiêm túc cũng chắp tay, cúi gập đầu
- Không có gì không thể nói, chiếc thuỳen cổ xưa kia sẽ xuất hiện ở một chỗ, đó là bên cạnh lỗ hổng thương mang, nhưng nó đôi khi ẩn hình, chúng ta không thể xác định nó ở đâu
Còn Diệt Sinh lão nhân, người này quanh năm chỉ ngồi trên thuyền cổ
Mục Đồng ngẩng đầu, biểu tình dứt khoát, nói liền mạch
Tô Minh nhìn chằm chằm vào Mục Đồng, dù lần đầu tiên biết nhau nhưng nó cho hắn cảm giác rất đặc biệt, là cường giả có đại trí tuệ trong kỷ nguyên nào đó
Tô Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ
Mục Đồng biểu tình quyết đoán, dứt khoát, lên tiếng:
- Không dám nhận, ta muốn xin Tô đạo hữu có thể đồng ý một chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mục Đồng trông chờ nhìn Tô Minh
Mục Đồng biểu tình nghiêm túc nói:
- Đạo của Bán Bổ Tử ta khác với người ngoài, trong các tu sĩ mấy kỷ nguyên toàn khung trời này thì đạo của ta là độc nhất
Đạo của ta là cảm ngộ của ta, trong cảm ngộ của ta thì trời đất này, khung trời này, Tang Tương này, thậm chí là mọi sinh mệnh đều có hai hình dạng
Khi mọi người nhắm mắt thì tất cả là hư, đều là từng hạt không thể nhìn thấy
Khi mọi người mở mắt thì các hạt sẽ ngưng tụ lại biến thành thế giới này
Đây là đạo của Bán Bổ Tử ta, cũng là nguồn gốc đạo hiệu
Ta chỉ hy vọng đạo này sẽ không đứt truyền thừa, xin Tô đạo hữu đồng ý đưa đạo của ta vào thế giới có lẽ tồn tại hoặc không, để nó ở đó mang theo hy vọng
Mục Đồng cúi đầu thật sâu hướng Tô Minh
Ông lão áo tím vung tay áo, chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh:
- Lão phu cũng vậy, xin Tô đạo hữu thành toàn, đưa cảm ngộ của lão phu với Thiên địa, lĩnh ngộ tu hành cả đời ngưng tụ thành truyền vừa vào thế giới không tồn tại cũng không sao
Thanh niên áo trắng cười nhưng biểu tình kiên quyết, cũng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh:
- Nếu hai người kia đã làm vậy thì ta cũng hy vọng không sống uổng phí, nếu thế giới kia thật sự tồn tại thì kiếm ý của ta sẽ lại truyền thừa, nếu không có ..
Vậy mọi thứ về cát bụi cũng không sao
- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa
Tô Minh nhìn ba người chắp tay hướng mình, thầm thở dài
Tô Minh biết ba người kia không cần sống chết nhưng không thể không để ý truyền thừa tu hành cả đời, bởi vậy trước khi hủy diệt giáng xuống bọn họ mới sốt ruột truyền thừa, tranh thủ một đường sự sống
Mục Đồng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Minh:
- Không cần nghĩ nữa
Tô Minh im lặng một lúc sau dứt khoát nói:
- Tốt, ta không xác định ở giới này bao lâu, nhanh thì mấy tháng, chậm thì lâu ..
Ba tháng sau ta sẽ lại tới đây thi triển thần thông đưa vật truyền thừa của ba người vào thế giới kia
Tô Minh kính nể ba người như vậy
Mục Đồng ngập ngừng hỏi:
- Nếu như người khác ..
- Chỉ cần là người có sự kiên định như các ngươi thì dù Tô ta hao phí nhiều tu vi hơn chút cũng sẽ giúp các ngươi một lần
Nhưng ta không thể bảo đảm đưa truyền thừa của các ngươi đi rồi thế giới kia có tồn tại hay không, không thể bảo đảm dù nó thật sự tồn tại thì truyền thừa của các ngươi có bị thay đổi không
Tô Minh nhìn Mục Đồng, gật đầu với hai người khác, chắp tay xoay người đi
Tô Minh vọt lên cửa động phủ bị phong ấn, chớp mắt biến mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Minh rời đi, trong động phủ chỉ còn lại ba người Mục Đồng
Bọn họ im lặng giây lát sau ông lão áo tím thở dài, mặt tăng thêm nếp nhăn
Ông lão áo tím lắc đầu, nói:
- Lão phu phải trở về chuẩn bị dấu ấn truyền thừa, xin từ biệt, mấy trăm năm ..
Ông lão áo tím chắp tay, cất bước đi ra khỏi hang
Thanh niên áo trắng không nói chuyện, gật đầu với Mục Đồng, lắc người rời đi
Trong động phủ chỉ có một mình Mục Đồng, nó chậm rãi ngồi xuống ghế, cầm ly rượu uống một hớp, biểu tình càng kiên quyết hơn
- Mấy trăm năm sao ..
Có thể chính mắt nhìn thấy loại hủy diệt này, dù phải chết cũng không uổng đời này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ khác với người ngoài là truyền thừa của ta ẩn chứa cảm ngộ cũng chứa truyền thừa sinh mệnh của ta
Không biết đưa vào thế giới có lẽ tồn tại kia thì con cháu chứa truyền thừa của ta sẽ biến thành bộ dạng gì, có nhớ tại đây tồn tại tổ tiên của họ
Mục Đồng cay đắng uống rượu, vị chua cay cuối cùng ngọt ngào tựa như năm tháng, tang thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.