Giang Hạo cũng không vội về nơi ở mà đến thẳng hải ngoại
Mấy ngày bỏ ra đem đồ vật đưa tận tay Thánh Chủ
Đối phương ngỡ ngàng
Khoảng cách xa xôi như vậy, người này rốt cuộc đã dùng cách nào để đến được chỉ trong mấy ngày
Từ chuyện này, hắn cũng nhận ra một vấn đề lớn
Đó là việc truy sát người này quả thực quá khó
Mấy ngày ngắn ngủi đã có thể vượt từ Nam Bộ sang đến hải ngoại
Thời nay liệu có ai làm được chuyện này
Huống hồ hắn còn chưa hoàn toàn trở về trạng thái đỉnh phong
“Hiền đệ, nhờ vào ngươi.” Giang Hạo cười, cuối cùng biến mất lần nữa
Lúc này hắn mới trở về Linh Dược viên
Tiện đường đi nộp nhiệm vụ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dạo gần đây, hắn nhận nhiệm vụ thường xuyên, đổi linh thạch liên tục
Hơn một vạn linh thạch, nay chỉ còn lại ba ngàn
Để có thể tiếp tục nhận nhiệm vụ, hắn bán đi hai phần Cửu Nguyệt Xuân
Như vậy còn có thể nhận được khoảng mười nhiệm vụ
Chờ gom góp đủ, lần sau có thể trực tiếp nhận hai mươi năm
Không đủ thì dùng công tích để bù
Có lẽ sẽ đủ
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu quá trình học tập cuối cùng
Ba tháng sau
Trung tuần tháng chín
Vô Pháp Vô Thiên Tháp
“Học xong rồi sao?” Mịch Linh Nguyệt có chút cảm động nói, “Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
“Hai năm rồi đấy.” Đề Đăng đạo nhân thở dài nói, “Ta ngồi bên cạnh nghe mà cũng thuộc lòng rồi.”
“Ta cũng thuộc luôn rồi.” Nhan Thường nói theo
Trang Đông Vân có vẻ hơi khinh thường
Giang Hạo chuyên tâm cảm ngộ trận pháp, cũng chẳng để ý đến những người này
Thiên phú của mình đúng là không được tốt cho lắm
Nhưng dù sao hai năm cũng đã học xong
Cũng coi như đáng mừng rồi
Hắn chậm rãi đứng lên, hướng Mịch Linh Nguyệt cùng những người khác cúi người hành lễ: “Đa tạ chư vị tiền bối đã chỉ giáo.”
“Khách sáo quá, khách sáo quá.” Mịch Linh Nguyệt cười nói
Chỉ cần đừng có ra chiêu “vẫy chào” với chúng ta là tốt rồi, nàng thầm nghĩ trong lòng
Mà công nhận thiên phú trận pháp của Hải La Vương đúng là quá mức bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
So với tài chế phù còn kém một trời một vực
Giang Hạo lại biếu mỗi người một trái đào bàn
Vì gần đây người Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không thẩm vấn những người này, cho nên hắn cũng không cần phải dặn dò nhiều thêm
Đương nhiên, phần lớn bọn họ đều rất hợp tác
Nên hắn cũng chẳng cần phải làm gì
Ngay cả Nhan Thường cũng nói thẳng có thể nói đều đã nói hết rồi
Nàng cũng chẳng muốn phải đợi Giang Hạo mở miệng
Như vậy thì đối với ai cũng không hay, còn mất cả mặt nữa
Đề Đăng đạo nhân thì quá mức thức thời, một mực không hề bị "vẫy chào" một lần nào
Thỉnh thoảng lại châm chọc mấy người kia
Nếu như đặt ở bên ngoài, với chút thực lực còm cõi đó, làm sao hắn dám châm chọc mấy người ở đây được
Một kẻ Vũ Hóa, đúng là đứng cuối trong đám người này
“Trong thời gian vừa qua đã làm phiền các vị rồi.”
Lại lần nữa cảm tạ mọi người xong, Giang Hạo liền rời đi
Hắn muốn về tấn thăng
Xem xem cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu năm
Hiện tại hắn còn ba mươi mốt năm
Thời gian trôi qua cũng đã lâu, trừ đi một năm
May mà có gia trì của Sơn Hải ấn ký
Nếu không đã phải trừ hai năm
Trong sân, Giang Hạo cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách một lần
Xác định không có vấn đề gì, liền rút tu vi ra, bắt đầu tấn thăng
Lần tấn thăng này, Giang Hạo cảm giác mi tâm như bừng cháy ngọn lửa, là công đức đang điên cuồng bùng nổ
Đăng Tiên đài gợn sóng lớn hơn so với hắn dự kiến
Cái gợn sóng này so với trước đây còn dữ dội hơn nhiều
Nhất thời hắn có chút lo lắng, sẽ bị trừ mất bao nhiêu thời gian
Nhưng giờ không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể tiếp tục thôi
Cơn bùng cháy này không biết duy trì trong bao lâu, Giang Hạo cảm giác như mình vừa bước ra một bước về phía trước
Cuối cùng đặt chân lên một bình đài rộng lớn
Ngẩng đầu lên là một vùng hư vô vô tận
Đến rồi
Đăng Tiên đài
Năm tuổi bắt đầu tu luyện, mười chín tuổi bắt đầu tăng tốc tiến độ tu luyện
Bây giờ bốn mươi chín tuổi, vượt qua Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần, Luyện Thần, Phản Hư, Vũ Hóa, Đăng Tiên
Thành công bước chân vào Đăng Tiên đài mà vô số người mơ ước
Cảm thụ luồng sức mạnh chưa từng có, Giang Hạo có chút bàng hoàng
Không ngờ mình lại mạnh mẽ đến như vậy
Rõ ràng mình vẫn chỉ là một đệ tử nội môn bình thường ở Đoạn Tình nhai mà thôi
Mở mắt ra, Giang Hạo nắm chặt hai tay, khẽ tự nhủ:
“Bây giờ ta có thể ngồi lại cùng Các chủ Thiên Hoan Các để nói đạo lý chưa?”
"Đáng tiếc, tất cả đã là quá khứ, đối phương cũng đã buông bỏ tất cả rồi
"Không phải để khuyên đối phương từ bỏ
"Mặt khác, chẳng lẽ sư phụ và ta cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu sao?”
Sư phụ hẳn là đang ở tầng thứ tám hoặc Đăng Tiên đài
Cho dù là Đăng Tiên đài thì mình cũng có thể một trận chiến
Nhưng hắn cũng không định làm gì cả
Không cần thiết phải gây sự
Bây giờ mình còn muốn nhờ vào Thiên Âm tông để sống những ngày tháng bình yên
Mà trưởng lão Bạch là một tiên nhân, bản thân tuyệt đối không nên dây vào
Còn chưởng giáo..
Lại càng là một tồn tại mà mình không thể phỏng đoán, trước khi chưa thấy được thì tốt nhất không nên làm quá rõ mọi chuyện
Nếu không hậu quả sẽ khó mà lường trước được
Sau đó Giang Hạo bắt đầu tự xem xét trạng thái của bản thân
Nhưng chỉ vừa nhìn kết quả trong giây lát, hắn đã nhíu chặt mày
Trong phút chốc có chút thở dài
Bị trừ bảy năm
Không ngờ lại nhiều đến như vậy, điều này có nghĩa mình không còn nhiều thời gian
Trước kia có ba mươi mốt năm, bị trừ bảy năm thì còn lại hai mươi bốn năm
Hai mươi bốn năm, đây là có tình huống Hoang Hải châu, nếu không có thì..
Hậu quả khó mà lường được
Hóa ra trạng thái của mình lại kém hơn nhiều so với dự kiến
Nhưng mà thời gian vẫn còn đủ
Hải La bọn họ nhiều nhất cũng chỉ cần hai mươi năm
Từ lúc có giao ước, đã năm năm trôi qua
Lúc đó mình còn lại hai mươi bốn năm, không ngờ năm năm đã qua
Vậy mà mình vẫn còn hai mươi bốn năm
“Cũng may, không tính quá tệ.”
Sau đó Giang Hạo xem bảng thuộc tính
Phát hiện lần tấn thăng này hao phí không khác gì lúc trước Đăng Tiên
Tốn hết hơn tám mươi tu vi
Không hề chần chừ, hắn lập tức rút nốt số tu vi còn lại ra để củng cố Đăng Tiên đài
Ngày hôm sau
Giang Hạo bắt đầu khắc họa trận pháp, bỏ linh thạch và thần hồn của Thánh Chủ vào
Ba ngày sau
Trong mi tâm ba ngọn núi lớn bắt đầu thai nghén ra một mỏm núi mới
Lúc này hắn giống như Sơn Hải, vừa có núi cao hùng vĩ, lại vừa có biển sâu mênh mông
Gây nên sự dao động của Hoang Hải châu, thậm chí còn vang lên tiếng sóng biển
Ai mà nghĩ được một người cao minh như hắn trên Đăng Tiên đài này lại chỉ có thể sống thêm hai mươi bốn năm
Bên ngoài Thiên Âm tông
Một lão giả khô gầy, nhìn chằm chằm đại trận hộ tông, nhếch miệng lộ ra mấy chiếc răng vàng đã sứt mẻ
“Tông môn này, tuy rằng ta không thể làm loạn bây giờ.”
“Cũng may ta đã khôi phục được không ít rồi.”
“Những thứ đó có lẽ đã bị người khác ăn, chờ một chút, cũng gần đến lúc có thể hấp thu được dinh dưỡng từ thân thể chúng.”
“Một hai năm nữa là có thể chín rồi.”
“Thực lực ta cũng đã khôi phục đến Vũ Hóa, lại hấp thụ thêm chút thiên tài địa bảo nữa, thì lên Đăng Tiên cũng chẳng khó.”
“Đến lúc đó mấy cái trận pháp tầm thường này chẳng cản được ta, ta trở vào lấy đồ, hút thêm ít máu thịt là có thể đi được.”
“Cái tông môn này quá mức bình thường, không cản được ta đâu.”
Lẩm bẩm nói xong, lão giả liền cười lớn
Hắn đã ở chỗ này chờ đợi rất lâu rồi
Chính là đang đợi trái cây kia chín và tu vi bản thân tăng lên
Người đã ăn trái của hắn kia, cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ, chỉ cần không ai phát hiện ra hắn
Lần này nhất định sẽ không có vấn đề gì xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cho ai phát hiện
Khả năng ẩn nấp của hắn cực kỳ giỏi, cũng nhờ vào ẩn nấp, hắn mới có được vô số cơ duyên
Dù cho thời đại thay đổi thì cũng chẳng có mấy ai bì kịp với hắn
“Cũng thật là, có thể làm cho ta phải cẩn thận như vậy, thì cái tông môn này cũng đủ kiêu ngạo rồi.”
Sáu tháng sau
Đầu tháng ba năm sau
Giang Hạo lấy ra trái cây, thở dài nói:
“Xem ra là đến rồi, giải quyết xong chuyện này thì việc của Tiểu Li cũng sẽ ổn, lúc đó mình cũng gần đến lúc phải đi rồi.”
Hắn sắp bắt đầu lên con đường tiên đạo...