"Thần thiếp xin vấn an hoàng hậu nương nương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đều đứng lên cả đi
"Cảm tạ hoàng hậu nương nương
Trong lúc hành lễ, Tôn Diệu Thanh len lén nhìn mấy lần, vẻ mặt của hoàng hậu vẫn như mọi ngày, hiền từ như tượng Quan Âm trên tranh Tết, khóe miệng mang ý cười ôn hòa
Nhưng Tôn Diệu Thanh lại cảm thấy, hoàng hậu rõ ràng đang nín đại chiêu
【 Ta nhanh như vậy đã bị đại bàn quất tấn phong làm quý nhân, còn mỗi ngày phải đến Dưỡng Tâm điện báo danh, hoàng hậu có lẽ rất để ý, cảm thấy nguy cơ sắp bùng nổ mới đúng
Sao lúc này nhìn qua, lại như không quan tâm gì vậy
】 【 Chắc chắn là mắt ta kém, nên không nhìn ra được trình độ diễn xuất như sách giáo khoa này
】 Khóe miệng của hoàng hậu càng cong lên hơn, không ngờ Tôn Diệu Thanh lại hiểu rõ nàng đến thế
Cũng phải, nàng ta đã biết nhiều như vậy, chút này có đáng gì đâu
Xem ra Tôn Diệu Thanh này có thành kiến rất sâu với nàng, ít nhất lúc này, nàng hoàn toàn không có ác ý
Hoàng hậu nói, "Mấy ngày nữa là lập đông, bản cung đã phân phó nội vụ phủ, may cho các muội muội thêm vài bộ quần áo
"Năm nay là năm đầu tiên hoàng thượng ngự vũ, càng nên hỉ khí một chút mới tốt
Hai mắt Tôn Diệu Thanh sáng lên, tiền thưởng cuối năm đây mà
Hoàng hậu thấy thế khẽ cười, vẫn là một nha đầu nhỏ
Lúc này, Hoa phi không phản bác lời của hoàng hậu, nàng ta xưa nay luôn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chỉ là hoàng thượng tôn sùng khổ hạnh, nàng ta cũng không dám xa hoa lãng phí quá mức
Dù vậy, chút tiền lương tháng ít ỏi kia cũng chỉ được mươi ngày là hết
Những năm này, nếu không có gia đình trợ cấp, trong tay nàng ta sợ là còn không bằng Tề phi
Lúc này có hoàng hậu lên tiếng, nàng ta có thể mua sắm thoải mái hơn không ít
Hoa phi nói, "Đã muốn ăn mặc cho hỉ khí một chút, vậy thì gọi nội vụ phủ tìm thêm vài sư phụ giỏi từ bên ngoài vào, để tần phi các nàng có thêm hai bộ trang sức phối đồ
"Thần thiếp cũng là vì mặt mũi của hoàng thượng, chứ tần phi các nàng mà ăn mặc quá khó coi, để bên ngoài biết được, chỉ sợ không hay
【 Còn có cả châu báu ư
Hoa Bàn Bàn thật hào phóng
Vậy ta nên chọn mã não đỏ hay san hô đỏ đây
Mã não thì huyền ảo ôn nhuận, lộng lẫy rực rỡ, san hô đỏ thì tươi tắn sống động, thật khó lựa chọn
】 【 Trẻ con mới phải lựa chọn, đương nhiên là ta muốn tất cả
】 Hoa phi liếc Tôn Diệu Thanh, nói nhỏ là nàng ta chẳng có tí mỡ nào
Bất quá ngày thường, nàng ta hoặc là dùng tơ vàng khảm bảo thạch ngọc trai làm thành cung hoa, hoặc dùng trâm điểm thúy, còn san hô chỉ coi là điểm xuyết mà thôi
Đồ này quý giá, làm cả bộ trang sức cũng không tồi
Hoàng hậu nói, "Đã vậy thì để nội vụ phủ làm cho mỗi muội muội hai loại để đeo chơi
Chỉ là sư phụ bên ngoài thì thôi đi, dù sao cũng bất tiện
"Đặc biệt là các ngươi, đây là năm đầu các ngươi vào cung, càng phải may sắm sửa thật nhiều vào
"Tần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương
Tán gẫu cả buổi mà không thấy hoàng hậu hay Hoa phi nhắc đến chuyện của nàng, Tôn Diệu Thanh vui vẻ thảnh thơi
Vừa yên tâm chưa được hai giây, đã nghe thấy tiếng của Tào quý nhân
"Còn không mau chúc mừng Thành muội muội đây, nghe nói hôm qua hoàng thượng không những thăng muội muội lên quý nhân, mà còn bắt muội muội mỗi ngày đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ bút mực hai canh giờ
"Tỷ tỷ mách tin vui cho muội muội, không biết muội muội có bí quyết gì mà khiến hoàng thượng cao hứng vậy, có thể nói ra để các tỷ muội học hỏi chút không
【 Đến rồi đến rồi, ta biết ngay có người sẽ không nhịn được mà
】 【 Nhưng sao lại là Tào quý nhân chứ, ả ta tuy âm hiểm xảo trá tàn nhẫn ngu xuẩn nhưng không đến mức thiếu kiên nhẫn thế chứ
】 Mọi người ở đó đều đồng loạt nhìn Tào quý nhân, biểu cảm thống nhất lạ thường
Âm hiểm xảo trá tàn nhẫn ngu xuẩn Tào quý nhân
Nàng ta vừa nói cái gì, thu lại kịp không
Tào quý nhân nhìn Tôn Diệu Thanh đối diện, nở một nụ cười khổ sở, như muốn nói những lời vừa rồi đều là bị ép buộc
【 Đáng ghét, chọc tức xong còn làm mặt quỷ với ta, ông đây nhịn được chứ bà đây không nhịn được
】 Tào quý nhân..
Đây đâu phải mặt quỷ chứ
Tất cả mọi người đều nhìn Tào quý nhân, biểu cảm đó thống nhất đến mức, cứ như muốn nói, ngươi dám đắc tội nàng ấy ư
Tôn Diệu Thanh nói, "Tào tỷ tỷ nếu muốn học, cứ đến cầu xin hoàng thượng là được, muội muội vốn dĩ không biết hầu hạ người, mọi cử chỉ đều do hoàng thượng dạy
"Sao, tỷ tỷ hầu hạ hoàng thượng lâu như vậy, vẫn chưa học được à
Tào quý nhân vội nói, "Biết ngay là thế mà, vừa rồi là tỷ tỷ lỡ lời, Thành muội muội đừng để bụng, đừng để bụng
Nói xong, Tào quý nhân vội vàng cầm chén trà trên bàn lên, muốn uống một ngụm nước trấn an, ai ngờ vừa mới định uống liền gặp Tôn Diệu Thanh hướng mình mỉm cười
Tôn Diệu Thanh tự thấy mình cười rất hòa nhã, không ngờ Tào quý nhân vừa thấy đã bị sặc nước trà, trước mặt mọi người ho sặc sụa lên, chẳng còn tí dáng vẻ tần phi nào
Hoàng hậu ghét bỏ nhìn ả ta, Hoa phi còn mắng thầm một câu đồ vô dụng
"Sao mà uống ngụm nước cũng có thể sặc được, Tào quý nhân, sao ngươi bất cẩn vậy
"Hội Xuân, đưa Tào quý nhân xuống dưới, gọi người xem sao lại thế, sao ho một trận mà không hết
"Dạ, nô tỳ tuân lệnh
Tào quý nhân vừa bị dẫn đi, hoàng hậu quay đầu liền thấy Phú Sát quý nhân không ổn
Tú Hạ đã kể với nàng ta rồi, Phú Sát quý nhân đã va chạm với Thành quý nhân ở cổng cung
Trong lòng hoàng hậu không vui, muốn gây sự thì đừng làm ở chỗ này của bà, gây sự ở ngay cổng Cảnh Nhân cung, không phải là đánh vào mặt bà hay sao
Chỉ là nghĩ đến hình tượng mọi khi, hoàng hậu không thể không lên tiếng hỏi han
"Phú Sát quý nhân, ngươi làm sao vậy, trán toát mồ hôi lạnh, có phải trong người khó chịu không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phú Sát quý nhân sợ hãi nhìn Tôn Diệu Thanh một chút, giọng nói run rẩy, "Dạ..
dạ bẩm hoàng hậu nương nương, tần thiếp không sao..
"Chỉ..
chỉ là có hơi chóng mặt..
Vừa dứt lời, người Phú Sát quý nhân loạng choạng, may mà Tang nhi mắt nhanh tay lẹ đỡ kịp, chứ không thì đã đập vào bàn
"Quý nhân..
"Quý nhân..
người làm sao thế
Hoàng hậu phân phó, "Mau đi gọi thái y
Giang Phúc Hải đáp lời, rồi đi xuống phân phó
Mọi người kỳ lạ nhìn Phú Sát quý nhân, Hân Ba Tức và mấy người nữa đã mồm năm miệng mười bàn tán
"Chắc là cảm lạnh thôi
"Ta thấy không giống, nhìn Phú Sát quý nhân thế này như kiểu bệnh bất thình lình thì phải
"Bất thình lình
Vậy có khi nào bị truyền nhiễm không
"Nhìn mặt tái nhợt như gặp ma ấy, có phải là bị cái gì đụng phải không
Lệ tần ngồi trên ghế, sợ đến co người vào bên trong, vừa dùng khăn lụa bịt mũi miệng lại, vừa run rẩy liếc nhìn Tôn Diệu Thanh
Thấy Tôn Diệu Thanh cứ như lọt vào sương mù, nàng có đáng sợ đến thế sao
Thấy mọi người càng nói càng quá, hoàng hậu trầm mặt lại, "Thôi, nói năng linh tinh cái gì đấy
"Tiễn Thu, đưa Phú Sát quý nhân ra phía sau nghỉ ngơi, chờ thái y khám xong rồi nói sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Dạ, nô tỳ tuân lệnh."