Chẳng Lẽ Ta Là Thần

Chương 44: ăn cơm




Chương 44: Ăn cơm
Tiêu Thi Vũ dẫn Triệu Diệu đến một quán cơm nhỏ
Tầm sáu giờ tối, quán cơm nhỏ dường như mới bắt đầu mở cửa, khách cũng chưa có nhiều, vẫn còn người phục vụ đang kê bàn ghế
Bà chủ quán nhiệt tình chào hỏi Tiêu Thi Vũ, tỏ vẻ rất quen thuộc
Tiêu Thi Vũ ôm Elisabeth trong lòng, dẫn Triệu Diệu tìm một chỗ ngồi xuống
Trên đường đi, Elisabeth với vẻ mặt tươi tắn luôn thu hút sự chú ý của mọi người, ở bên Tiêu Thi Vũ lại càng làm mọi người chú ý hơn, Elisabeth thì chẳng để ý gì đến điều đó, chỉ luôn nhắc Triệu Diệu nhanh ăn thôi
Tiêu Thi Vũ có chút ngại ngùng cười nói: “Ngại quá, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đưa ngươi tới đây ăn cho tiện
Ngươi đừng thấy chỗ này nhìn không lớn, mà đồ ăn ngon lắm đó, đây là món ăn quê hương của ta, hương vị phải nói là chuẩn nhất từ lúc ta đến Thượng Hải đến giờ luôn á
Ông bà chủ cũng đều là người thật thà, nguyên liệu thì khỏi lo.”
"Không sao
Triệu Diệu tất nhiên không có ý kiến: "Rất tốt
Mà này, chuyện của Bạch Tuyền…""Nói ra cũng lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Thi Vũ buồn cười nói: “Hôm qua sáng sớm, hắn đã đứng chờ ở công ty, ta vừa tới hắn liền đi lên, ta còn tưởng hắn lại định quấn lấy, ai dè trực tiếp cúi người xin lỗi ta.”
"À thì ra là vậy…" Triệu Diệu cười: “Thật ra người đó cũng được, chỉ là hơi trẻ con thôi…”
"Ta gọi món trước cho ngươi nha, ở đây có món cháo niêu đất, còn có phở xào, cơm chiên dưa chua đều ngon hết sẩy.”
"Nhà mới ở thế nào
Một mình ở căn 148 mét vuông, hẳn là sướng lắm đúng không
Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ, quán cơm nhỏ này tuy trông có vẻ bình thường nhưng mùi vị rất ngon, hai người nói chuyện cũng có vẻ thân thiết hơn một chút, nhắc lại những chuyện thú vị thời đại học, ai cũng bật cười
Con người là thế, những chuyện lúc còn đi học có chút xấu hổ, có chút ngại ngùng, đến khi tốt nghiệp rồi nhìn lại, thường thường sẽ thấy rất thú vị
Triệu Diệu cũng hỏi một điều mình thắc mắc: "Tiêu Thi Vũ, ta nhớ thành tích hồi đại học của ngươi cũng khá mà
Thực tập cũng là ở công ty lớn, sao...""Công ty lớn hả… " ánh mắt Tiêu Thi Vũ trở nên mơ hồ, cô nói: "9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, làm việc trong tòa nhà văn phòng cao cấp, có phòng gym, có bể bơi, mỗi năm công ty còn tổ chức đi du lịch nước ngoài, ăn ngon mặc đẹp, tháng nào cũng có hoạt động nhóm, đủ các kế hoạch đào tạo các thứ cũng đều tốt, ta thực sự rất thích… nhưng mà chỉ dựa vào tiền lương, ta thấy kiếm tiền chậm quá.""Tiêu Thi Vũ cười cười, nói với Triệu Diệu: "Có phải ta thực dụng quá rồi không
Nhưng mà không còn cách nào khác, tốt nghiệp mới cảm giác được sự tàn khốc của Giang Hải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc trước ở đại học còn mơ mộng cái gì giương cao khát vọng, thay đổi thế giới, trở thành nhân vật nổi tiếng gì gì đó, đi làm rồi mới thấy khó
Bây giờ ta chỉ muốn mua nhà ở Giang Hải thôi, bình thường làm nghiệp vụ, kỹ thuật, dựa vào tiền lương kiếm tiền đều chậm quá, cảm giác bán hàng là dễ kiếm tiền nhất nên ta chuyển sang làm bán hàng
Tiêu Thi Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Diệu lại có thể hiểu được sự đắng chát trong đó
Nhìn Tiêu Thi Vũ trước mặt, Triệu Diệu bỗng dưng có chút không biết nói gì, như một người chơi đã bật hack thấy người chơi bình thường vẫn còn đang khổ sở cày cấp, trong lòng tự dưng có chút xấu hổ
Tiêu Thi Vũ ở bên kia lại cười: “Ngại quá, làm hỏng hết cả bầu không khí.”
Ăn xong bữa tối, Triệu Diệu đưa Tiêu Thi Vũ về nhà, đi trên đường trong khu dân cư, đột nhiên có tiếng kêu meo meo vọng lại
Tiêu Thi Vũ reo lên một tiếng, chạy đến, thấy trong hàng cây xanh của khu dân cư, một đàn mèo hoang đang chạy về phía cô
Triệu Diệu nhìn Tiêu Thi Vũ bị đàn mèo vây quanh, có chút buồn cười nói: “Thường ngày chắc ngươi cũng cho chúng nó ăn nhiều lắm hả
"Ở nhà ta không nuôi được, chỉ có thể cho mèo hoang ở khu dân cư ăn thôi
Cô quay đầu nhìn quanh một lượt, nói: "Bên này còn một con mèo nhỏ, lúc trước bị xe tông, ta cứ tưởng nó chết rồi chứ, ai ngờ cuối cùng nó sống được, bây giờ thì khỏe re, nhìn không ra bị làm sao luôn
Mèo sức sống đúng là trâu bò thật
Ủa
Hôm nay nó không ở đây sao?”
"Thật vậy hả
Triệu Diệu nhìn xung quanh, nói: "Có lẽ đi chỗ khác rồi cũng nên
Trên tầng thượng một tòa nhà trong khu dân cư, một người phụ nữ giống hệt Tiêu Thi Vũ, mắt cô ta không biết từ khi nào đã biến thành một đôi đồng tử dựng thẳng màu vàng, đang nhìn chằm chằm Triệu Diệu và Tiêu Thi Vũ từ xa, không biết đang nghĩ gì, còn dưới chân cô ta, một con mèo con màu trắng cam đang không ngừng cọ vào ống quần cô, kêu meo meo
"Phiền phức thật
Vừa nói, ngón tay phải của cô chẳng khác nào dao rạch một đường lên cánh tay mình, một vết thương lớn bị mở ra, trong nháy mắt máu không ngừng chảy ra
"Mỗi lần năng lực chỉ có thể duy trì 24 tiếng, đây là giới hạn sao
Sau mấy ngày thí nghiệm, cô đã rút ra được vài quy tắc về năng lực mà mèo con ban cho, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, cô hơi dùng sức, vết thương đã được cơ bắp co lại
“Nếu thế, vẫn là phải mỗi ngày để ngươi cho ta mượn năng lực thôi
Vậy thì..
Một giây sau, nét mặt cô hơi vặn vẹo, có chút đau đớn nói: “Đã nói là không được tùy tiện giết rồi mà.”
Bên kia, sau khi đưa Tiêu Thi Vũ về nhà, Triệu Diệu liền lái xe thể thao đi tìm dị điểm siêu năng lực mèo, trên xe Elisabeth hỏi: "Triệu Diệu, ngươi muốn giao phối với người nữ kia sao
Triệu Diệu ngẩn người, giật giật khóe miệng nói: "Mấy người mèo các ngươi, nói chuyện trực tiếp thế hả
"Có hay không
"Chưa tới mức giao phối gì đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi
Triệu Diệu nhìn Elisabeth nói: "Hơn nữa, vì giấu diếm sự tồn tại của các ngươi, ta thời gian dài đều không thể sống chung với người khác được.”
"Vậy thì tốt
Elisabeth gật đầu nhẹ nói: "Cô gái này ăn nhiều quá, ta không thích cô ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Diệu nhếch miệng, tiếp đó cùng Elisabeth tìm vài dị điểm thấy trên mạng, nhưng sau khi tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện dấu vết siêu năng lực mèo đâu cả
Hắn trở về nhà, thì thấy Bạch Tuyền đang đứng ở ngay trước cửa
“Tên này, lẽ nào lại muốn tập kích ta?” Suy nghĩ lại cảm thấy không thể nào, Triệu Diệu trực tiếp đi tới hỏi: “Ngươi đến làm gì?”
Bạch Tuyền thấy Triệu Diệu trước mặt, mặt lộ vẻ vui mừng: "Triệu lão sư
Xin cho tôi đi theo ngài đi
Nói rồi hắn liền cúi đầu chào
Triệu Diệu bất lực nói: "Ta không cần tay sai
"Tôi cái gì cũng làm được, người hầu, bảo mẫu, bảo tiêu, lái xe, ngài bảo tôi làm gì tôi cũng nguyện ý
Triệu Diệu không nói lời nào lắc đầu, đi lên lầu, Bạch Tuyền ở sau lưng hắn vẫn nói: "Triệu lão sư, với một sự tồn tại vĩ đại như ngài, sao có thể việc gì cũng đích thân làm được chứ
Tôi có thể giúp ngài trợ thủ, địa ngục…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.