“Ừm?” Trước mặt hoa hồng kiều diễm ướt át, phía trên còn phủ sương nước để giữ hình dáng
Rất xinh đẹp, nhìn thật đẹp
Lục Tinh đã loại bỏ hết gai trên thân hoa hồng, chỉ để lại đóa hoa kiều diễm
Ôn Linh Tú kinh ngạc nhìn hoa hồng, đột nhiên mỉm cười
Bất kể như thế nào
Mặc kệ Lục Tinh từng có bao nhiêu khách hàng
Những điều đó đều không phải do hắn tự nguyện
Hắn chỉ là một đứa trẻ đơn thuần vô tội nhưng có ý thức trách nhiệm mà thôi
Mà lúc này giờ phút này
Lục Tinh đang đối tốt với nàng, điều này là đủ rồi
Trong khoảng thời gian có hạn, nàng muốn cùng Lục Tinh tạo thêm những hồi ức
Ít nhất là sau này, nếu Lục Tinh có vô tình nhớ đến nàng thì sẽ nói Ôn Linh Tú là một người tốt
Như vậy là quá tốt rồi
Nàng luôn là người có sự kiềm chế
Đến khi hiệp ước kết thúc, dù cho nàng có chút không nỡ nhưng cũng sẽ không hối hận
Ừm
Nhất định là như vậy
Khi đã quyết định xem mỗi ngày sau này đều là thời gian cuối cùng để trải qua, Ôn Linh Tú đột nhiên cảm thấy, xiềng xích luôn trói buộc bản thân đã biến mất
Nàng đã kiềm chế quá lâu
Trong một sớm mai cửa nát nhà tan, công ty cùng Niếp Niếp tựa như hai ngọn núi lớn, đè nặng trên vai nàng
Nàng không có thời gian, cũng không có bất cứ ý tưởng gì để làm những việc phong hoa tuyết nguyệt kia
Cho đến khi gặp được Lục Tinh
Lục Tinh giống như là món quà thượng thiên ban tặng cho nàng, giúp nàng vượt qua những thời khắc gian nan nhất, chăm sóc Niếp Niếp rất tốt
Mà đêm hôm đó
Biết Lục Tinh ngủ ngay cạnh mình, nàng vậy mà hiếm khi ngủ ngon giấc
Nghĩ đến đây, Ôn Linh Tú nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Lục Tinh, cúi đầu ngước mắt, cười mềm mại đáng yêu nói
“Giúp ta đeo lên nhé?” Trong khoảng thời gian của hiệp ước
Vụng trộm buông thả chút tình cảm bản thân đã kìm nén lâu nay, trút tất cả những tình cảm mãnh liệt hướng về Lục Tinh
Nàng sẽ đối tốt với Lục Tinh, nếu có phải chịu thiệt cũng là nàng chịu thiệt, Lục Tinh sẽ không lỗ
Lục Tinh bị bắt cổ tay, cả người đều ngạc nhiên một chút
Không đúng
Hôm nay Ôn A Di không đúng
Ôn A Di mặc đồ không giống với trước kia
Nếu như nói trước kia Ôn A Di đi theo phong cách hiền thê lương mẫu dịu dàng, hôm nay chính là trong phong cách đó thêm chút ý mị hoặc
Nàng mặc một chiếc váy màu tím nhạt, tóc dài sau gáy hơi nghiêng nghiêng cuộn lên, mấy sợi tóc xoăn rơi xuống bên tai, giống như hai viên ngọc trai trắng đeo trên vành tai bằng bạch ngọc
Màu tím quả thật rất có vận vị
“Đương nhiên được!” Phục tùng ý kiến khách hàng là tố chất chuyên nghiệp của một kẻ liếm chó
Lục Tinh cẩn thận bẻ gãy một chút thân hoa hồng, từ từ cắm đế hoa vào kẽ hở nơi cổ áo Ôn A Di
Người còn yêu kiều hơn hoa
Mẹ nó, sao lại xinh đẹp thế này, ác thảo
Ghen tị
Ghen tị quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Răng rắc
Lục Tinh lại móc điện thoại ra
Đưa ảnh chụp cho Ôn A Di, hắn kiêu ngạo nói
“Ta đã luyện tập rất kỹ rồi, cộng thêm người mẫu cũng xinh đẹp, tấm hình này chắc chắn là tuyệt phẩm!” Ôn Linh Tú nắm tấm ảnh cười nhu hòa, trách Lục Tinh một câu
“Lợi hại như vậy cơ à?” Tấm ảnh
Hoa hồng cài nơi kẽ hở cổ áo làm cho khí chất dịu dàng của Ôn Linh Tú tăng thêm vài phần quyến rũ
Bình thường Ôn Linh Tú tựa như một người phụ nữ đứng đắn hết mực, hôm nay ngược lại giống như một quả phụ đang tìm kiếm tình xuân thứ hai
Ừm
Có chút mùi vị đó
Ôn Linh Tú cẩn thận cất ảnh chụp đi, nghĩ ngợi một chút rồi tìm giấy bút từ trong hộc tủ
Viết lia lịa, sau đó đưa cho Lục Tinh
“Ngươi tặng quà cho ta, ta rất thích, cho nên ta cũng phải chuẩn bị quà cho ngươi.” Ừm
Lục Tinh nhìn trang giấy trước mặt, cầm lấy
Bên trên là chữ viết đoan chính thanh tú của Ôn Linh Tú, nội dung là..
“Sau này ngươi gặp phải vấn đề gì cứ đến tìm ta, chỉ cần trong khả năng có thể giúp, ta nhất định giúp ngươi giải quyết.” Đây là lời hứa của Ôn Linh Tú, điều mà vô số ông chủ quỳ ngoài cửa nhà nàng cầu cũng không được
Lục Tinh cảm thấy Ôn Linh Tú không hổ là người lăn lộn trên thương trường
Đây căn bản không phải là một lời hứa, đây là một loại chứng khoán đổi lấy sự hối hận
Là Ôn A Di để lại đường lui cho mình
Có lẽ Ôn A Di chính nàng cũng không chắc chắn có hối hận hay không, nên mới viết thứ này
Chỉ cần Lục Tinh gặp khó khăn tìm đến Ôn A Di
Nếu như Ôn A Di đối với hắn còn có chút quyến luyến, liền có thể thuận theo đó mà tiếp tục giao dịch
Nếu như Ôn A Di đối với hắn không còn quyến luyến thì, tiện tay giúp một chút cũng không sao
Lục Tinh nghĩ
Đây có lẽ chính là bản năng của những người kinh doanh ưa thích để lại một con đường sao
Vừa học được một chiêu
Lục Tinh nhìn khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Ôn A Di, đẩy tờ giấy trở lại, cười nói
“Vậy ta muốn Ôn tổng cho ta 100 triệu, Ôn tổng cũng phải cho sao
Ta làm gì có da mặt dày vậy chứ.” “Không bằng Ôn Tổng làm cho ta món rau xào thịt
Đây mới là món quà mà ta muốn!” Ôn Linh Tú cũng cười, lại nhét tờ giấy vào tay Lục Tinh
“Nếu ngươi có ý định tự mình làm ăn, chỉ cần ta thấy kế hoạch khả thi thì cho ngươi đầu tư 200 triệu cũng được.” Lục Tinh có chút buồn rầu: “Vậy ta lấy gì mà bồi thường?” Ôn Linh Tú xoa đầu Lục Tinh, vui vẻ nói
“Bồi thì bồi thôi, đâu có ai là Thường Thắng tướng quân chứ.” Tê
100 triệu, nói bồi thường là bồi thường sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ nó
Ôn Linh Tú này không phải còn nhiều tiền hơn cả Tống Quân Trúc đấy chứ
Lục Tinh trong lòng âm thầm rơi lệ
Các ngươi lũ phú nhị đại thối tha, ta thật là tức giận
.....
Lúc xuống xe
Lục Tinh còn chưa kịp phản ứng, Ôn Linh Tú đã giẫm trên đôi giày cao gót đi đến chỗ ghế phụ mở cửa xe cho hắn
Lục Tinh:??
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hả
Ôn A Di điên thật rồi à
Cho dù có điều tra ra gia cảnh của hắn mà thương hại hắn, thì cũng đâu đến mức coi hắn như con mà chăm sóc thế chứ
Lục Tinh kinh hãi, đến khi Ôn Linh Tú tự nhiên nắm tay hắn, cảm giác chấn kinh trực tiếp đạt tới đỉnh điểm
Không đúng
Thật không đúng
Đạo diễn, kịch bản đưa cho ta sai rồi, không phải thế này
Ôn A Di có thể sẽ áy náy, nhưng tại sao nàng lại muốn biểu đạt sự áy náy bằng cách như vậy chứ
Tại sao nàng lại muốn cào vào lòng bàn tay hắn
Tại sao nàng lại muốn mười ngón tay đan vào nhau
Tại sao nàng lại muốn tựa lên cánh tay hắn như không có xương vậy
Lôi lớn đã dựng vững rồi đấy biết chưa hả?
Lục Tinh cả người đều choáng váng
Cơ chế suy đoán chính xác trong lòng hắn điên cuồng phát ra cảnh báo
Hệ thống lỗi
Hệ thống lỗi
Hệ thống lỗi
Ôn Linh Tú nắm chặt cánh tay trong lòng mình, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lục Tinh, dịu dàng nói
“Đêm nay ngoài món rau xào thịt ra thì còn muốn ăn gì nữa?”