Chỉ Là Mối Quan Hệ, Hướng Mặt Trời Mà Sinh

Chương 54: 1-13-0




Chương 54: 1-13-0
Kì… Kỳ Tích Hành giả
Lưu chỉ đạo đang nói cái gì vậy
Sở Nam cùng Triệu Tỉ hai người nghe tiếng mở cửa, liền cùng nhau nghiêng đầu nhìn sang..
“Mộc Trạch
Ngươi về rồi à?” “Đi đâu thế
Sao muộn như vậy mới về.”
Lâm Mộc Trạch nghe vậy, có chút không biết nên giải thích thế nào, cứ ấp úng mãi nửa ngày cũng không nói ra được một câu
Đột nhiên, Lưu chỉ đạo tức giận vỗ bàn, “Ta dựa vào
Thua rồi, lại thua
Nãi nãi hắn!!”
Một tiếng động bất thình lình làm Lâm Mộc Trạch giật nảy mình
Sở Nam cùng Triệu Tỉ hai người khinh bỉ lườm Lưu chỉ đạo một cái
Lâm Mộc Trạch nghi hoặc nhìn Lưu chỉ đạo, tiện thể dời đi chủ đề, “Lưu chỉ đạo, ngươi đây là..
bị sao vậy?”
“Ừm
Mộc Trạch
Về rồi à
Ai..
Xếp phải một đồng đội cực phẩm, thua, rớt điểm rồi.” Nói xong, Lưu chỉ đạo trực tiếp co quắp trên ghế, vẻ mặt sinh không thể luyến..
Triệu chính ủy nghe vậy, hừ hừ nói, “còn xếp phải đồng đội cực phẩm à
Chính ngươi cũng là một tên cực phẩm, đúng không, Sở Nam.”
Sở Nam không kiềm chế được nở nụ cười, “Hắc hắc..
Lưu chỉ đạo, nên mở thêm một trận tự định nghĩa mà luyện đi, ngươi quá cùi bắp rồi.”
Lưu chỉ đạo nghe vậy, lập tức đứng bật dậy, xấu hổ giận dữ nói, “Cút đi, Sở đại quan nhân, chính ngươi cũng là một tên cùi bắp tốt nha.”
Sở Nam hai tay mở ra, vô tội nói, “Thế nhưng ta không có đưa mạng à, vừa rồi là ai cứ liên tục đưa mạng, trong miệng còn la hét solo đối diện đâu, ngươi quá mất mặt rồi.”
Lâm Mộc Trạch nhìn xem ba người, không nhịn được cười lên, liền nhích lại gần máy tính của Lưu chỉ đạo
Cái trò chơi này..
hình như gọi là Liên Minh Huyền Thoại a, hai ngày trước Lưu chỉ đạo còn bảo mình tải về, thế nhưng mình chưa chơi lần nào..
Chỉ là nhìn cái thành tích 1-13-0 kia..
Yasuo
Lâm Mộc Trạch "phốc" một tiếng bật cười
“Oa nha ~~~ Mộc Trạch ngươi cũng cười nhạo ta?!
Ta không sống nổi nữa rồi....” Lưu chỉ đạo vô lực nằm liệt xuống ghế, ngay cả Mộc Trạch hiền lành nhất trong ký túc xá, người sẽ không bao giờ mỉa mai người khác, cũng cười nhạo mình
Ký túc xá này không thể ở tiếp được nữa, phải tìm cách tống cổ hai tên vương bát đản Sở đại quan nhân cùng Triệu chính ủy này ra khỏi ký túc xá mới được, bằng không, Mộc Trạch sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng hóa mất
Lâm Mộc Trạch trở lại vị trí của mình, cười nói, “Làm sao lại cười nhạo đâu, ta có thể còn cùi bắp hơn cả Lưu chỉ đạo ngươi mà.”
Lưu chỉ đạo đang sinh không thể luyến nghe vậy, lập tức tinh thần tỉnh táo trở lại, “Hắc hắc..
Đúng vậy, Mộc Trạch ngươi còn chưa chơi qua trò chơi này đâu à, ha ha ha ha...
Lão tử không phải là người cùi bắp nhất rồi, cuối tuần này mọi người nhất định phải mở tiệc game cùng nhau
Mộc Trạch..
Ngươi hãy rủ lòng thương, để ta tìm lại chút tự tin a.”
Sở đại quan nhân cùng Triệu chính ủy nhìn hành động trở mặt cực kỳ tuyệt vời này của Lưu chỉ đạo, liền khinh thường đến cực độ
Lâm Mộc Trạch suy nghĩ một chút, cảm thấy cuối tuần hình như cũng không có việc gì, rèn luyện thì vẫn như cũ, buổi chiều đi là được
Đương nhiên, nếu Tiến Hóa Tín Lại Giả không có phản ứng gì..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ đến điều này, Lâm Mộc Trạch cười gật đầu đồng ý, “Ừm..
Được.” Dù sao cả bốn người trong ký túc xá cùng nhau chơi, Lâm Mộc Trạch cũng đã dần dần thích ứng, đồng thời còn thích cái bầu không khí này
“Ha ha ha..
Tốt quá!” Lưu chỉ đạo lập tức vui mừng khôn xiết, khoa tay múa chân, sau đó một lần nữa đeo tai nghe, “Không được, vì trận bốn người sắp tới, ta lại phải chiến thêm vài ván, để chứng minh thực lực của chính ta.”
Triệu chính ủy nâng kính mắt, âm dương quái khí nói, “còn không phải là đi quấy phá đồng đội à
Sau đó chứng minh cho đồng đội thấy thực lực hố hàng của chính mình.”
Lưu chỉ đạo nghiêng đầu, tiếng tai nghe có chút lớn, không nghe rõ, thế nhưng luôn cảm thấy tên tiểu tử Triệu chính ủy này không nói được lời nào tử tế
“Ngươi vừa nói cái gì?”
“Không có chuyện gì, chỉ là bảo ngươi luyện tập cho tốt, tranh thủ ngày kia bớt đưa mạng đi.”
“......”
Nhìn xem ba người lại lần nữa đeo tai nghe lên, dán mắt vào màn hình máy tính của mình, Lâm Mộc Trạch lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi..
Cẩn thận đem Tiến Hóa Tín Lại Giả cùng Năng Nguyên Bạo Phá Thương nạp lại vào trong Tiểu Phương hộp, cầm lấy chậu rửa mặt cùng quần áo thay giặt, đi vào nhà vệ sinh..
.....
Rửa mặt xong xuôi, Lâm Mộc Trạch thay quần áo, xác nhận vết thương sẽ không lộ ra, lúc này Lâm Mộc Trạch mới rời khỏi nhà vệ sinh
“Mộc Trạch, Tiểu Lâm học trưởng về rồi, cho nó ăn chút đồ ăn cho mèo đi.” Triệu chính ủy vừa xem Anime, vừa quay đầu về Lâm Mộc Trạch nói
“Được.”
Cất kỹ chậu rửa mặt, Tiểu Lâm học trưởng từ kệ mèo bò ra, chui từ ổ nhỏ của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Meo meo ~” Một tiếng gọi mềm dẻo vang lên, Tiểu Lâm học trưởng trực tiếp nhảy lên vai Lâm Mộc Trạch
“Ha ha..
Tiểu gia hỏa ngươi, có phải đói bụng rồi không
Ta liền chuẩn bị đồ ăn cho ngươi đây.” Lâm Mộc Trạch cười vuốt vuốt cái đầu lông xù của tiểu gia hỏa
Ngồi xổm xuống kéo đồ ăn cho mèo ra, cho Tiểu Lâm học trưởng ăn..
Tiếng ào ào vang lên, Tiểu Lâm học trưởng hai ba lần từ vai Lâm Mộc Trạch lẩn xuống, một đầu đâm vào chậu ăn
Nhìn xem Tiểu Lâm học trưởng ăn như hổ đói, Lâm Mộc Trạch không nhịn được cười lên
Ngồi trên ghế, Lâm Mộc Trạch nhìn xem màn hình máy tính, dần dần rơi vào trầm tư..
Lúc rời khỏi chiến trường, hai chiếc máy bay chiến đấu kia cũng không biết thế nào, có lẽ..
không đuổi kịp rồi, cũng không biết chiến cơ có nhìn thấy Thạch Chi Dực hay không
Tốc độ quá nhanh, có lẽ không kịp ghi chép lại a...
Ai..
Cũng không biết bão cát đã kết thúc chưa
Mà còn..
Tiếp tục như vậy..
Khó tránh khỏi sẽ có một ngày, ba người bạn cùng phòng sẽ phát giác, hoặc là nghi ngờ mục đích ra ngoài của mình a
Thế nhưng mình lại không có năng lực ở bên ngoài, huống hồ..
Lâm Mộc Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua ba người, có chút không quá muốn rời khỏi cái bầu không khí ký túc xá này
Đúng lúc này..
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo suy nghĩ Lâm Mộc Trạch trở lại
Nhìn thoáng qua màn hình, là Ông
Khóe miệng Lâm Mộc Trạch nhếch lên, cầm điện thoại đi tới ban công, dù sao ở bên trong nghe điện thoại, hình như không quá lễ phép, mà còn..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng Lưu chỉ đạo chửi bới quá lớn
Đóng lại cửa kính, ngay lập tức chặn lại cái giọng lớn kia của Lưu chỉ đạo ở bên trong
Nhận điện thoại, Lâm Mộc Trạch không tự chủ được nở nụ cười, “Ông.”
“Ấy
Mộc Trạch à, ăn cơm tối chưa?”
Lâm Mộc Trạch vừa định nói ăn rồi, nhưng là nghĩ đến mình thật sự chưa ăn cơm, không nhịn được lúng túng, nhưng vẫn nhắm mắt nói, “Ăn, ăn rồi
Ông thì sao
Có đúng giờ ăn cơm không?”
Lão gia tử đầu dây bên kia nghe vậy, liền lập tức hiểu ra tiểu tử Mộc Trạch này đang lừa mình, ngữ khí không nhịn được nặng hơn một chút, “Tên tiểu tử hư đốn, học được cách lừa Ông rồi đi, chưa ăn chính là chưa ăn, bày đặt giả vờ cái gì
Tiểu tử ngươi là người thế nào, lão già ta còn không biết sao?”
Lâm Mộc Trạch cười khổ gãi đầu, nói lời xin lỗi, “Ai nha, Ông, ta sai rồi, ta đây không phải là sợ Ông lo lắng thôi nha, lần sau không dám
Ta lát nữa liền đi ăn.”
Lão gia tử hừ hừ nói, “Cái này đã chín giờ rồi, nhà ăn còn có đồ ăn sao
Ngươi sẽ không muốn đi mua mì gói đấy chứ
Ta bảo cho ngươi hay, lát nữa ăn cơm xong phải gửi hình cho ta xem, để Ông nhìn xem ngươi rốt cuộc ăn cái gì.”
Lâm Mộc Trạch nghe vậy, trong lòng ấm áp, vội vàng đáp ứng, “Được được được, lát nữa cháu nhất định sẽ gửi ảnh cho Ông xem
Mà còn nhà ăn buổi tối cũng có bữa ăn khuya, Ông yên tâm đi, không đói được ta đâu.”
“À
Thật sao, vậy thì tốt, ha ha ha......” Hai ông cháu lại trò chuyện một hồi, dặn dò lẫn nhau xong xuôi, lúc này mới cúp máy
Khẽ thở dài một hơi, Lâm Mộc Trạch trở lại vị trí, cầm áo khoác lên, liền muốn ra ngoài kiếm ăn
“Mộc Trạch, đi đâu thế?” Sở Nam nhìn thấy Lâm Mộc Trạch còn muốn ra ngoài, không nhịn được tò mò
“À, đi nhà ăn, các ngươi có ai muốn ăn bữa khuya không
Ta mang về cho.”
Sở Nam nghe vậy, “Ngươi còn chưa ăn cơm à
Ách..
Không cần mang cho ta, ta không đói bụng.”
“Mộc Trạch, mang cho ta cái giò a.” Lưu chỉ đạo đang mải mê mua trang bị lên tiếng nói
“Hắc hắc..
Mộc Trạch, ta muốn ăn hai cái trứng luộc nước trà.” Triệu Tỉ nâng kính mắt mở lời
“Ừm, được.” Dứt lời, Lâm Mộc Trạch ra cửa
Lưu chỉ đạo mua xong trang bị lấy lại tinh thần, nhìn xem cái quầy đồ ăn vặt ở góc phòng..
“Mộc Trạch đói bụng, ăn đồ ăn vặt không phải tốt hơn sao?”
Sở Nam vỗ đầu một cái, khinh bỉ nhìn Lưu chỉ đạo, “Ngươi biết vì sao cái đó lại gọi là đồ ăn vặt không?”
“Vì sao?” Lưu chỉ đạo có chút ngơ ngác nghiêng đầu, tựa như đỉnh đầu mọc cái dấu hỏi
“Chính là..
Thôi, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, chính ngươi suy nghĩ đi.” Sở Nam quay lưng lại, không có ý định để ý tới Lưu chỉ đạo
Nhìn xem Sở Nam không định giải thích, trên đầu Lưu chỉ đạo lại mọc thêm vài cái dấu chấm hỏi nữa
“Ta đậu phộng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.