Chỉ Là Mối Quan Hệ, Hướng Mặt Trời Mà Sinh

Chương 70: Đăng phong tạo cực




Chương 70: Đăng phong tạo cực
Một tiếng mèo kêu vang lên, Lâm Mộc Trạch lập tức giật mình và vội vàng xoay người
Chỉ thấy Tiểu Lâm học trưởng đang ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu..
Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lâm Mộc Trạch vừa xuất hiện
Trong con ngươi trong suốt hiện lên sự tò mò và khó hiểu, tựa hồ cái đầu nhỏ bé của nó không thể lý giải nổi vì sao Lâm Mộc Trạch lại có thể bước ra từ vật thể kỳ quái kia
"Meo meo ~~"
Lại là một tiếng gọi mềm mại khác
Lâm Mộc Trạch hoàn hồn, thở hắt ra một hơi thật dài, rồi chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Lâm học trưởng, sau đó ngồi xổm xuống
"Tiểu Lâm học trưởng, ngươi..
đã thấy hết sao
"Meo meo ~~"
Tiểu gia hỏa đứng dậy, hai chân trước đào vào đầu gối của Lâm Mộc Trạch, ngước khuôn mặt mũm mĩm lên nhìn..
Lâm Mộc Trạch có chút..
không biết phải nói thế nào, hoặc là..
trước mặt là một con mèo, nên vô phương bày tỏ cảm giác mâu thuẫn trong lòng
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ thở dài một tiếng..
Vươn tay bế Tiểu Lâm học trưởng lên, ôm vào lòng..
"Tiểu Lâm học trưởng, phải giữ bí mật nha
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lông xù của tiểu gia hỏa
"Meo meo ~~"
Tiểu Lâm học trưởng cọ xát vào lòng bàn tay lớn của Lâm Mộc Trạch rồi dụi đầu vào ngực hắn
Tựa hồ nó đang thổ lộ sự bất mãn trong lòng, vì sao Lâm Mộc Trạch lại lặng lẽ rời giường, rồi bỏ mặc nó cô đơn trong chăn đệm
"Ha ha..
Được rồi, chúng ta trở về thôi
Lâm Mộc Trạch cười, trong lòng có chút hiếu kỳ không biết Tiểu Lâm học trưởng làm thế nào mà ra khỏi ký túc xá được
Bước ra khỏi khu rừng, đi tới bãi cỏ Sân điền kinh..
Ánh nắng ấm áp bao trọn lấy một người và một mèo..
Lâm Mộc Trạch cảm thấy ấm áp vô cùng
Lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra, Lâm Mộc Trạch nhẹ nhàng thở phào, nó không bị hỏng
Thời gian đã gần tám giờ, cũng không biết các bạn cùng phòng đã rời giường hay chưa
Trên đường, rải rác các bạn học đã bắt đầu hoạt động, đi đến nhà ăn dùng bữa sáng, đến thư viện đọc sách, hoặc mặc đồ thể thao để chạy bộ buổi sáng..
Nhìn xem tất cả những điều này..
Lâm Mộc Trạch bỗng nhiên cảm khái trong lòng, nếu như..
nếu như chính mình không cần biến thành Nexus, không cần phải đi chiến đấu cùng những quái vật kia..
Trong khoảng thời gian có bạn cùng phòng bầu bạn này, có lẽ chính mình..
sẽ không mệt mỏi như vậy chăng
Nghĩ như vậy..
thế nhưng Lâm Mộc Trạch không khỏi cảm thấy đắng chát trong lòng...
Lắc đầu xong, Lâm Mộc Trạch bắt đầu suy tư..
trở về phải giải thích thế nào về hành động đi ra ngoài sớm của mình đây
Trên lầu hai của nhà ăn, Điền Nhu đang bưng phần cơm rang trứng đi đến vị trí cạnh cửa sổ thì vô tình nhìn ra đại lộ sân trường, khi thấy Lâm Mộc Trạch mặc đồ thể thao, trong ngực dường như còn ôm một con mèo, nàng có chút nghi hoặc, nhưng lập tức cười khẽ một tiếng, "không ngờ học đệ này lại chăm chỉ như vậy, dậy sớm thế đã rèn luyện trở về
Ai..
xem ra Đội Điền Kinh cũng phải cố gắng lên mới được
Cửa phòng ăn..
Lam Hải Đường xách theo mấy túi đóng gói đi ra, liền nhìn thấy Lâm Mộc Trạch đang đi ngang qua, cùng với..
Tiểu Lâm học trưởng
Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười, sau đó liền đuổi theo..
"Mộc Trạch sư đệ
Nghe có người gọi tên mình, Lâm Mộc Trạch dừng lại, khẽ quay người..
"A, Mộc Trạch sư đệ sao lại ra ngoài sớm vậy
Ấy
Đây là..
đi tập thể dục buổi sáng sao
Nhìn người vừa tới, Lâm Mộc Trạch hơi khựng lại, khách khí nói, "Lam..
Lam học tỷ, ngươi khỏe
Sau khi chào hỏi, tựa hồ hắn nghĩ đến việc không hồi đáp câu hỏi kia có vẻ hơi không lễ phép, liền nói ngay, "Ân..
Ân..
Ta vừa tập thể dục buổi sáng trở về
"Thì ra là như vậy, ngươi đã ăn sáng chưa
"Ân..
Ta vừa rèn luyện về, không có gì khẩu vị
Lâm Mộc Trạch cảm thấy hiện tại chính mình không thể ăn bất cứ thứ gì, dù sao..
hắn vừa nôn không lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lam Hải Đường gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cứ như vậy, hai người sóng bước đi về hướng khu nhà ký túc xá..
Trên đường đi, Lam Hải Đường liên tục tìm chủ đề để nói chuyện, thế nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Tiểu Lâm học trưởng trong lòng Lâm Mộc Trạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật sự..
Ta cũng rất muốn ôm một cái a, Tiểu Lâm học trưởng nằm ngoan ngoãn trong ngực Mộc Trạch sư đệ quá đi mất!!
Và trải qua khoảng thời gian ở chung cùng thích ứng này, Lâm Mộc Trạch cũng không còn trầm mặc như trước, mặc dù có lúc không biết phải nói tiếp thế nào, nhưng tóm lại dọc theo con đường này cũng không có gì là im lặng đến xấu hổ
"Đúng rồi, Mộc Trạch sư đệ, cuối tuần các ngươi đều ở ký túc xá, không đi ra ngoài chơi sao
Lâm Mộc Trạch nghe vậy, vuốt ve Tiểu Lâm học trưởng, ôn nhu cười nói, "Không có
Lam Hải Đường nghi hoặc, vừa bước đi vừa nghiêng đầu, mái tóc dài cực kỳ tự nhiên trượt xuống từ vai, "Vậy sẽ không rất buồn chán sao
Lâm Mộc Trạch khẽ nghiêng đầu, đột nhiên liền nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy Lam Hải Đường đang tò mò nhìn mình..
Ngắn ngủi ngẩn người, Lâm Mộc Trạch chớp mắt dời ánh mắt đi, ấp úng nói, "Không..
sẽ không..
Hai ngày này chúng ta hẹn nhau cùng nhau chơi game, rất thú vị, rất vui vẻ
Nhìn thấy phản ứng kia của Lâm Mộc Trạch, Lam Hải Đường trong lòng thầm kêu Mộc Trạch học đệ ngượng ngùng quả thực đáng yêu quá đi!
Cũng lập tức nảy sinh ý muốn trêu chọc hắn một chút, trước đây là vì không quá quen, thế nhưng bây giờ nha..
dù sao cũng đã quen thuộc hơn một chút rồi
Vì vậy, nàng giả vờ không hiểu, hơi hơi tiến gần, chậm rãi nói, "Trò chơi
Trò chơi gì
Nhìn xem Lam học tỷ tiến đến gần, Lâm Mộc Trạch không nhịn được dời người sang bên cạnh một chút, giọng nói có chút khẩn trương, "Li..
Liên Minh Huyền Thoại
"A
Các ngươi cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại sao
Lam Hải Đường có chút kinh hỉ
Lâm Mộc Trạch sửng sốt, cũng
Không nhịn được quay đầu, chớp mắt..
Bốn mắt nhìn nhau..
Cơn gió nhẹ thổi qua, lướt qua thân thể hai người, mang theo mái tóc dài xõa xuống của Lam Hải Đường, cũng mang theo mái tóc mái hơi dài của Lâm Mộc Trạch...
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người đều ngắn ngủi ngẩn người..
Lam Hải Đường suy nghĩ từ Liên Minh Huyền Thoại chuyển đến khuôn mặt thanh tú kia của Lâm Mộc Trạch
Lâm Mộc Trạch thì không hiểu, vì sao Lam học tỷ lại nói chúng ta *cũng* chơi Liên Minh Huyền Thoại, chẳng lẽ..
Lam học tỷ cũng chơi sao
"Meo meo ~~"
Lúc này..
Tiểu Lâm học trưởng kêu lên một tiếng, ngồi dậy, móng vuốt nhỏ lông xù quấn lấy cổ Lâm Mộc Trạch, khuôn mặt nhỏ tròn múp míp nhẹ nhàng cọ xát
Tiếng kêu của Tiểu Lâm học trưởng phá vỡ sự im lặng, cũng làm hai người tỉnh táo lại
Hai người gần như đồng bộ nhanh chóng dời ánh mắt đi, vành tai Lam Hải Đường hơi ửng hồng
Hình như..
đây là lần thứ hai nàng nhìn gần mặt hắn như vậy
Lâm Mộc Trạch thì có chút xấu hổ, còn có chút ngượng ngùng
Bầu không khí đột nhiên lại trở nên im lặng...
Một lát sau, Lam Hải Đường lắc đầu, tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Mộc Trạch sư đệ, thì ra các ngươi ở ký túc xá mở tiệc game a
Lâm Mộc Trạch cố giữ vẻ trấn định gật đầu, "Ân, Lam học tỷ, chẳng lẽ ngươi cũng chơi trò chơi này sao
Lam Hải Đường cười sửa sang lại mái tóc bị gió thổi có chút rối, "Đúng vậy, trước đây ta chỉ thấy anh trai ta chơi, cảm giác không có ý nghĩa gì
Thế nhưng a..
từ năm ngoái bắt đầu, ta liền thực sự thích trò chơi này, cùng với..
đội chiến đấu trẻ tuổi kia
Lâm Mộc Trạch không hiểu, "Lam học tỷ, ý ngươi là sao
Lam Hải Đường bỗng nhiên bước chân nhẹ nhàng đi đến phía trước Lâm Mộc Trạch, xoay người nói, "Lúc này năm ngoái a, không, có lẽ muốn muộn hơn một đến hai tuần
Toàn bộ ký túc xá của Tĩnh Hải Đại đều bùng nổ những tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm, khi đó thật quá rung động
Trong ký túc xá chúng ta, ban đầu còn tưởng rằng xảy ra tai nạn gì, tất cả mọi người đều chạy ra ban công, nhìn về hướng ký túc xá nam
Ha ha ha...
Ngươi biết khi đó mọi người hoan hô là gì không
"Là gì
Lam Hải Đường ôn nhu cười một tiếng, "Là..
IG ngưu bức, IG giỏi
Cái loại tiếng hoan hô đó, ta chỉ từng cảm nhận được trong một số cuộc thi đấu thể thao quy mô lớn mà thôi
Ở ngôi trường đại học này, trong khu ký túc xá này, cảm giác đó, thật quá kỳ diệu
Lâm Mộc Trạch như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó hắn thử tưởng tượng một chút, cái loại tiếng hoan hô núi kêu biển gầm khi xem các chương trình thể thao trên TV ở nhà, trong đầu lập tức liền có hình ảnh
"Cũng chính là từ đêm đó, ta bắt đầu đi tìm hiểu, đi tìm hiểu vì sao các nam sinh lại vui vẻ đến như vậy, cái vui vẻ như xé ruột xé gan, đi tìm hiểu đội IG chiến đấu đã đạt đến mức đăng phong tạo cực này, đi tìm hiểu..
cái trò chơi gọi là Liên Minh Huyền Thoại này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.