Chương 91: Mộng cảnh xuất hiện lần nữa Lâm Mộc Trạch nghe vậy, ấp a ấp úng, không thốt nên lời
Sau một lát lúng túng, Lâm Mộc Trạch mất tự nhiên dời ánh mắt, nhìn thấy chén Mì trứng đặt trên bàn trà, liền chuyển sang chuyện khác, “Ông ơi, sao Ông không thấy ngon miệng
Hay là để cháu làm món mới cho Ông nhé.” Nói rồi, hắn trực tiếp đứng dậy, bước nhanh đi vào nhà bếp
Lão gia tử nhìn theo bóng lưng dường như đang chạy trốn của hắn, ánh mắt trầm xuống..
Xem ra, trong lòng Mộc Trạch đang có chuyện giấu giếm ta
Bỗng nhiên..
Lão gia tử nhớ đến lần Lâm Mộc Trạch trở về vào dịp Quốc Khánh và những lời giả dụ hắn đã nói với mình
【 Nếu như..
Ta chỉ là nói nếu như..
Nếu có một ngày..
Ta biến thành quái vật..
Ông..
Ngài...
Sẽ nhìn ta như thế nào
】 “Quái vật..
ư?” Lão gia tử lẩm bẩm một tiếng, nhìn về phía căn bếp
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, bất kể nó là quái vật hay không, nó vẫn là đứa cháu ngoan ta yêu quý
Tất nhiên Mộc Trạch không muốn nói, cứ coi như xong đi, có lẽ..
Qua một thời gian ngắn..
Nó sẽ nói cho ta biết
Chỉ là..
Qua một thời gian ngắn..
E rằng ta sẽ không còn nhiều thời gian
Ai.....
Món cơm tối mới đã chuẩn bị xong, Lâm Mộc Trạch bưng ra, sau đó không dám nhìn thẳng vào mắt Ông, lại vội vã bưng chén Mì trứng đã nguội đi hâm nóng lại
Dù sao..
vứt đi thì phí phạm
Trong phòng khách nhỏ, bầu không khí có chút trầm mặc
Lão gia tử thoáng nhìn Lâm Mộc Trạch đang có chút thấp thỏm, trong lòng cảm thấy xót xa
Vì vậy, hắn lấy lại tinh thần cười nói, “Thằng nhóc ngươi, cúi đầu như vậy không sợ tóc trộn lẫn vào trong nồi sao, mau mở TV lên, Ông muốn xem tin tức buổi chiều.” Nghe Ông tựa hồ không có ý định truy cứu đến cùng, Lâm Mộc Trạch nhẹ nhàng thở ra, cười đứng dậy, “Vâng.” TV được mở, kênh được điều đến chuyên mục tin tức
Dưới sự cố gắng làm sống động bầu không khí của lão gia tử, cảm giác vui vẻ quen thuộc ngày trước cũng dần dần trở lại
Có lẽ vì đứa cháu liều lĩnh đã trở về bên cạnh, hay vì bữa cơm tối này là do chính tay cháu nấu
Khẩu vị của lão gia tử tốt hơn nhiều so với trước đó
Sau bữa cơm tối, dưới sự kiên trì của Lâm Mộc Trạch, lão gia tử đành bất đắc dĩ, nhấc chân lên, đặt trên ghế sô pha
Một lát sau, Lâm Mộc Trạch xách theo một hộp thuốc dự phòng nhỏ từ trong phòng mình đi ra
May mắn thay, khi trở về dịp Quốc Khánh, hắn đã mang theo thuốc mà Tổng huấn luyện viên đã đưa, hiện tại còn sót lại một ít, chắc là đủ để Ông khôi phục
Nhìn thấy chiếc hộp thuốc nhỏ đó, nội tâm lão gia tử lại lần nữa đau xót
Khi dọn dẹp phòng cho Lâm Mộc Trạch, lão gia tử đã phát hiện ra nó
Nhớ lại mấy năm trước, Lâm Mộc Trạch toàn thân dơ bẩn trở về rồi trốn trong phòng tự băng bó vết thương, viền mắt lão gia tử không khỏi hơi phiếm hồng
“Ông ơi, làm sao vậy
Vết thương đau hả?” Phát hiện thần sắc Ông có chút không đúng, Lâm Mộc Trạch trở nên khẩn trương
Lão gia tử hơi ngẩng mặt lên, kìm nén nước mắt, chậm rãi nói, “Không có chuyện gì, Ông chỉ là vui mừng, vui mừng Mộc Trạch của chúng ta đã trưởng thành.” “Vâng, Ông yên tâm đi, ta còn muốn dưỡng lão cho Ông nữa mà
Cháu có một bình thuốc, dược hiệu rất tốt, vài ngày sau, vết thương sẽ khỏi hẳn thôi.” Lão gia tử nghe vậy, vung tay lên, vui tươi hớn hở nói, “Tốt tốt tốt, bôi thuốc!” Lâm Mộc Trạch cười gật đầu, sau đó ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, cẩn thận từng li từng tí tháo băng vải ra..
Khi nhìn thấy vết rách bên trên chân Ông, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lâm Mộc Trạch vẫn không nhịn được hít sâu một hơi
Mặc dù vết thương không lớn, nhưng lại rất sâu, lúc ấy ngã sấp xuống, hẳn là bị vật gì đó cứa rách
Lâm Mộc Trạch ngước mắt, vừa muốn nói chuyện, lão gia tử liền trực tiếp ngắt lời, “Đừng hỏi cái gì có đau hay không, ta không muốn nghe đâu!” “Vâng ~ ta không nói
Ta bắt đầu xử lý đây, Ông Ông kiên nhẫn một chút.” Lâm Mộc Trạch có chút bất đắc dĩ, sau khi nói xong ngoan ngoãn ngậm miệng
“Ừm.” Nói rồi, Lâm Mộc Trạch bắt đầu dùng cồn lau vết thương, làm sạch hết thuốc nước cũ
“Ông, ta sắp bôi thuốc, có chút đau, Ông ráng chịu đựng nha.” “Được rồi được rồi, lắm lời quá, mau bôi đi!” Theo dược tề bôi lên bên ngoài vết thương, cùng với trêи vết thương, biểu cảm của lão gia tử bắt đầu trở nên cổ quái
Mặt mày bắt đầu nhíu lại
Toàn bộ chân phải cũng bắt đầu thẳng băng..
“Gia...” Lâm Mộc Trạch lời còn chưa nói hết, lão gia tử liền nghẹn ngào nói, “Câm miệng!” “......” Đợi đến khi bôi thuốc xong xuôi, lại lấy băng vải từ trong hộp y dược nhỏ ra quấn quanh cẩn thận, lão gia tử cuối cùng cũng thích ứng, toàn bộ thân thể dựa vào ghế sô pha, lồng ngực hơi phập phồng
“Sáng muộn bôi thuốc một lần, ngày mai ta sẽ thay thuốc.” “Hô ~~ Tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thuốc này thực sự mạnh mẽ, hắc hắc...” Lâm Mộc Trạch nghe vậy, có chút buồn cười, Ông như vậy mới làm người khác cảm thấy thoải mái
Xử lý tốt tất cả mọi chuyện xong xuôi, lão gia tử có chút mệt mỏi tinh thần
Sau khi rửa chân sạch sẽ cho lão gia tử, hắn mới đỡ Ông vào nhà nghỉ ngơi
“Mộc Trạch à, trước khi con về có nói với trường học chưa?” “Ông, lát nữa ta sẽ xin nghỉ phép bổ sung, Ông yên tâm đi.” “Vậy thôi, con cũng đi ngủ sớm một chút.” “Vâng.”
Ban đêm, nằm trên chiếc giường nhỏ đã lâu không gặp, sự căng thẳng của một ngày được buông lỏng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến..
Lâm Mộc Trạch không nhịn được mí mắt, ngủ thật say..
.....
Tĩnh Hải Đại..
Trong phòng 307, ba người ngồi quanh bàn..
“Dựa theo thời gian, Mộc Trạch chắc là cũng đã dập máy rồi.” “Cũng gần như vậy, hay là gọi điện thoại hỏi thăm một chút?” “Vẫn là thôi đi, đợi ngày mai đi, bôn ba suốt một đêm, Mộc Trạch hiện tại có lẽ đang rất muốn về nhà, ngày mai lại liên lạc.” Sở Nam sau khi suy nghĩ một chút liền nói
Hai người gật gật đầu
“Đúng rồi Sở đại quan nhân, Mộc Trạch e rằng không có tinh lực cùng trường học xin phép nghỉ, ngày mai chúng ta đi cùng Lam tỷ báo cáo chuẩn bị một cái đi.” Triệu Tỉ đẩy gọng kính, nhẹ giọng mở miệng
“Được
Mọi người cũng đi ngủ sớm một chút đi.” “Ừm.”
Bên kia..
Lam Hải Đường có chút xuất thần nhìn điện thoại, phía trên tất cả đều là tin nhắn đã gửi đi, cùng với cuộc gọi đã thực hiện, thế nhưng..
không có ai bắt máy
“Ai..
Ngày mai lại liên lạc vậy.”
“Chít chít!!!” Một tiếng rít vang lên..
Lâm Mộc Trạch đứng giữa lưng chừng núi mờ nhạt..
Đập vào mắt..
là Hoàng Hôn Di Tích quen thuộc nhưng khiến người ta thấp thỏm..
Bỗng nhiên, trong đầu giống như có một âm thanh đang dẫn đường..
Lâm Mộc Trạch cất bước đi xuống chân núi..
Ánh tà dương mờ nhạt xuyên qua rừng cây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành từng cột sáng màu kim hồng..
Thế nhưng, những cột sáng này không hề mang đến cho Lâm Mộc Trạch chút ấm áp nào
Giữa rừng cây, mơ hồ ẩn núp một bóng tối khó mà diễn tả bằng lời..
Bỗng nhiên..
Tại nơi sâu thẳm của rừng cây mà tà dương không chiếu rọi đến được, đột nhiên truyền đến tiếng gầm bén nhọn kinh khủng, khiến Lâm Mộc Trạch sợ hãi trong lòng
Hắn không nhịn được tăng nhanh bước chân...
Đi tới bên ngoài di tích, Lâm Mộc Trạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra
Mặc dù toàn bộ mộng cảnh đều tràn ngập một luồng khí tức quỷ dị, thế nhưng so với rừng cây u ám, vẫn là di tích có tầm nhìn rộng rãi này khiến người ta yên tâm hơn một chút
Bỗng nhiên..
Trên bậc thang, một thân ảnh nhỏ bé chậm rãi đi xuống..
Lâm Mộc Trạch không động đậy, cứ như vậy đứng tại chỗ, trong ánh mắt có chút cảnh giác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
thân ảnh lần trước đã xuất hiện
Đợi đến khi thân ảnh nhỏ bé kia tiếp cận, khuôn mặt và thân hình lần trước không thấy rõ, lúc này rõ ràng hơn không ít
Chỉ là..
Khuôn mặt vẫn không thể nhìn rõ
“Là một..
Tiểu nữ hài?”
