Chương 52: Thế tử tặng thơ
Sở Vân thật sự cũng không mất hứng, chỉ là nhỏ giọng nói chuyện với Lý Nhàn
Mọi người ở đây, tuyệt đại đa số đều là xuất thân quyền quý, hắn cũng không thể khắp nơi gây thù hằn, đây không phải là phong cách của Sở Vân
Lúc trước trào phúng Thẩm Hạo, cũng là bởi vì hắn không quen nhìn cách làm của Thẩm Hạo thôi, thời gian khác, thật ra Sở Vân đối với những người này vẫn rất hữu hảo
Lý Nhàn bất đắc dĩ cười, Sở Vân này thật đúng là quá thẳng thắn
Không nói chuyện có tùy tiện hay không, Chu công tử kia nhìn Hương Nhi cô nương với ánh mắt nóng rực, hận không thể lột sạch Hương Nhi cô nương ăn sạch, ánh mắt này đã quá rõ ràng rồi
Sở Vân khinh bỉ thu hồi ánh mắt, rồi mong đợi nhìn về phía Lý Nhàn, nói: “Lý huynh, ngươi biết làm thơ à
Chốc nữa viết một bài xem sao?”
Hắn cảm thấy Lý Nhàn rất tài giỏi, làm thơ gì đó, chắc cũng dễ như trở bàn tay
Lý Nhàn lắc đầu, rồi mới lên tiếng: "Nếu Sở huynh muốn, ta ngược lại có thể viết một bài, lấy danh nghĩa của Sở huynh để làm thay, ta người này không quan tâm danh tiếng, không muốn nổi danh
Hai mắt Sở Vân sáng lên, lập tức kích động nhìn lên trên
Không ngờ hôm nay lại có thu hoạch bất ngờ
Xem ra mang Lý huynh đến đây, đúng là không sai
Sau khi mọi người xu nịnh, Chu công tử kia cười, cùng mọi người chắp tay, sau đó nhìn lên trên đài, ánh mắt nóng rực nói: “Chỉ cần Hương Nhi cô nương thích, đó là vinh hạnh của tại hạ.”
Trong chốc lát, Hương Nhi cô nương cũng tươi cười nhìn Chu công tử, sau đó hạ thấp người nói: “Chu công tử tặng thơ, Hương Nhi tự nhiên là thụ sủng nhược kinh.”
Có văn sĩ tặng thơ, nàng tự nhiên vô cùng vui vẻ
Có thơ hay tặng, đối với nàng thanh quan nhân này mà nói, cũng là một loại vinh hạnh
Lập tức Hương Nhi khom người, rồi rời đi nơi này
"Hương Nhi cô nương, thu được mấy trăm lạng bạc ròng, e là sẽ trở thành người hot nhất đêm nay
"Cũng chưa chắc, mọi người chẳng lẽ quên, dạo gần đây, người có tiếng hô rất cao là Ngưng Sương cô nương sao
Hương Nhi cô nương mặc dù cũng tốt, nhưng so với Ngưng Sương cô nương, e là phải kém hơn rất nhiều..
Lại có người nói tới một thanh quan nhân khác
Sở Vân nhíu mày, mở miệng hỏi: “Đêm nay, Ngưng Sương cô nương sẽ ra ngoài?”
"Bẩm thế tử, đúng là như vậy, đêm nay Hải Đường Các tổ chức hoa khôi thêm nhiệt, Ngưng Sương sẽ ra mặt một chút, đây là tin tức tại hạ có được, chắc là không phải bí mật gì, thế tử trăm công nghìn việc, chắc đã bỏ qua tin tức này rồi..
Có người mười phần cung kính đáp lời
Sở Vân giật mình gật đầu, khoảng thời gian trước mẫu thân bị bệnh, hắn tự nhiên không có hứng thú tìm hiểu những việc này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhớ đến Ngưng Sương cô nương, Sở Vân cũng có chút kích động cùng Lý Nhàn nói: "Lý huynh, chờ một lát gặp Ngưng Sương, ngươi sẽ biết những tuyệt sắc nữ tử trên thế gian, đều không bằng nàng một phần, vẻ đẹp của Ngưng Sương, nào có thể dùng lời nói miêu tả được, một lát vi huynh định tặng nàng một câu thơ, Lý huynh xem thử, nên làm sao để nổi bật được vẻ đẹp của Ngưng Sương, để kinh diễm toàn trường!”
Sở Vân ưỡn ngực ngẩng đầu, kích động nhìn phía trên
Có thể nói, Ngưng Sương cô nương là người có tiếng tăm cao nhất trong hoàng thành trong mười năm trở lại đây
Trước đó, Sở Vân nhiều lần muốn gặp nàng, dù chỉ là nhìn một cái cũng tốt, nhưng vẫn chưa được toại nguyện, Ngưng Sương ở toàn bộ hoàng thành, đều đứng đầu danh sách những mỹ nữ tuyệt thế trong suy nghĩ của mọi người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngờ, Ngưng Sương lại cũng xuất hiện
Vẻ đẹp của Ngưng Sương làm cho người ta kinh hãi, nếu như là Ngưng Sương, thì đêm nay người được chú ý nhất, thậm chí là hoa khôi tiếp theo, chắc chắn không có bất kỳ nghi vấn nào
Dung mạo của Ngưng Sương tuyệt sắc, e là toàn bộ Đại Càn này không ai sánh bằng
Đương nhiên, Nữ Đế Đại Càn thì không tính
Tất cả mọi người biết, tư chất của Nữ Đế, dù là so với các nữ tử cuối cùng của tam quốc, cũng là độc nhất vô nhị, phong hoa tuyệt đại
Chỉ là thân phận Nữ Đế, không cho phép người khác bàn luận thôi, mà dung mạo Ngưng Sương này, nghe nói so với Nữ Đế khi còn là công chúa, cũng không kém cạnh là bao
Sau đó, lại có thêm tám nữ tử khác xuất hiện
Đến người cuối cùng thì, toàn bộ đại sảnh đều trong nháy mắt, yên tĩnh trở lại
Ngay cả Thẩm Hạo kia cũng ánh mắt sáng quắc nhìn lên trên, hiển nhiên hắn cũng vì người này mà đến
Theo đó, một trận nhạc điệu nhu hòa mà thần bí từ từ vang lên, màn che phảng phất như có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vén lên..
Một thân váy dài với đủ màu sắc, che mặt bằng một lớp lụa mỏng thần bí, nữ tử tuyệt mỹ tựa tiên tử từ trong mộng cảnh bước ra, lặng lẽ đứng giữa sân khấu
Rồi, nữ tử bắt đầu nhảy lên một điệu vũ uyển chuyển theo tiếng nhạc du dương
Trong tiếng nhạc này, động tác của nàng vừa linh hoạt lại mềm mại uyển chuyển như rồng bơi lội trong nước, mỗi lần xoay người, mỗi lần vung tay, đều hoàn mỹ phác họa ra những đường cong mà những nữ tử thế gian khó theo kịp, dường như thời gian cũng ngừng trệ vào khoảnh khắc này
Trên sân khấu nàng, như một con Phượng Hoàng trời sinh cao quý, mỗi một động tác vũ đạo đều chứa đựng vẻ đẹp vô tận, khiến người ta hướng tới, lưu luyến
Bên dưới khán giả nín thở ngưng thần, sợ một chút tiếng động nhỏ cũng sẽ làm xáo trộn bức tranh tuyệt mỹ này, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi và hài hòa này
Người vừa ra sân, quả nhiên là Ngưng Sương cô nương
Và chỉ có Ngưng Sương cô nương, mới đeo một loại khăn che mặt như vậy
Và chỉ có nàng, dù đeo khăn che mặt, vẫn khó giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Dù bị khăn che mặt che đi, khí chất siêu phàm thoát tục cùng dung nhan chim sa cá lặn của nàng, vẫn khiến cho không ai có thể coi nhẹ, không cách nào quên được
Thấy cảnh này, Lý Nhàn cũng có phần kinh ngạc
Mặt dù bị che khuất, nhưng khí chất này, thật đúng là không có gì để chê
Thật là thanh quan nhân kinh diễm nhất đêm nay
Nếu đặt vào thời hiện đại, đó lại là một mỹ nhân tuyệt thế khó gặp trong mấy ngàn năm
Một khúc vũ đạo kết thúc, Ngưng Sương quay lưng về phía mọi người
Nàng từ từ quay người, đồng thời lớp sa mỏng trên mặt nhẹ nhàng trượt xuống, một gương mặt quốc sắc thiên hương tuyệt mỹ hiện ra trước mắt mọi người
Bên dưới mọi người đều chăm chú nhìn gương mặt kia, sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì
Ngưng Sương mỉm cười rồi khom người: “Đa tạ chư vị đã cổ vũ.”
Lời nói vừa dứt, lớp sa che mặt của Ngưng Sương rất nhanh đã được kéo lên
Mà khi câu nói này vừa xong, không ít người lập tức xông lên
Tiếng thưởng tiền bạc, bên tai không dứt
Ngay cả Chu công tử kia, giờ phút này cũng hết sức kích động
Chỉ là hắn và Hương Nhi cô nương đã sớm có hẹn, vả lại..
Ngưng Sương cô nương cũng không để ý tới hắn, nên việc hắn có tới cũng chẳng có ý nghĩa gì, hôm nay có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Ngưng Sương cô nương đã mãn nguyện rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nào còn dám yêu cầu gì khác
Con trai Tiêu Dao Hầu là Thẩm Hạo, giờ phút này cũng cắn răng, tặng Ngưng Sương cô nương một trăm lạng bạc ròng, ra tay xa xỉ, cũng là hào phóng nhất đêm nay
Một trăm lạng bạc ròng, chính là thần hào đêm nay, không ai sánh bằng
Nghĩ đến, Thẩm Hạo cũng đang muốn cùng Ngưng Sương cô nương, cùng đi ăn tối
Tất cả mọi người vội vàng chắp tay chúc mừng Thẩm Hạo, dù sao một trăm lạng bạc ròng, quả thật là một số tiền lớn
Tương đương với mua một căn nhà vườn bình thường ở khu hoàng thành, mà Thẩm Hạo đã tùy tiện vung ra, công tử của Tiêu Dao Hầu phủ, hôm nay thật sự là đã rất chịu chi
Nhưng mà ý đồ của Thẩm Hạo rất rõ ràng, đó là muốn được một mình gặp Ngưng Sương, dù chỉ là dùng bữa tối đơn giản thôi, hắn cũng không tiếc
Hắn tuy thích nhân thê, nhưng với mỹ nhân tuyệt thế như Ngưng Sương, hắn cũng vô cùng ngưỡng mộ
Vì thế hôm nay, mọi người đều nể mặt hắn, không ai có thể vượt qua hắn về tiền bạc đưa tặng
Tuy nói quyền lựa chọn ăn tối cùng ai là của thanh quan nhân, nhưng từ đêm hoa khôi trước đây, người tặng tiền bạc nhiều nhất sẽ là người dùng bữa tối chung, đây là lệ cũ
Chỉ là bây giờ..
vẫn còn một người chưa đưa tặng gì..
"Thế tử tặng Ngưng Sương mười lượng bạc, cùng một tác phẩm xuất sắc một câu thơ
Một giọng nói đột nhiên vang lên, khiến cho rất nhiều người ngơ ngác nhìn về phía Sở Vân.