Chí Quái Thư

Chương 71: Phù Kê




Chương 71: Phù Kê
Dưới gốc cây tùng cổ trong viện
Lúc này, trời nhá nhem tối mang theo vài phần lạnh lẽo
Lâm Giác trở về muộn, lại rất mệt mỏi, không có nhiều thời gian và sức lực để nấu cơm
Hắn không nỡ để sư phụ và các sư huynh, đặc biệt là Tiểu sư muội vừa vất vả trở về lại phải ăn món tạp quái do Thất sư huynh nấu
Vừa hay lần trước xuống núi, hắn có mua bột mì ở chân núi vẫn chưa dùng hết, liền tùy tiện nhào bột, nướng một chậu bánh bột ngô, lúc này đặt ở giữa bàn
Bánh bột ngô nướng rất tùy tiện, chỗ bị nồi ép lên thì méo mó mặc kệ, nhưng được cái bên ngoài thì cháy xém, bên trong lại mềm, mùi thơm bột mì hòa cùng mùi mỡ heo mềm mại, ăn bánh bột ngô cũng không tệ, trong thời buổi này đây đã là một bữa cơm tốt
Thêm chút thịt dê mua ở dưới núi, còn lại một ít muối ăn và mỡ, thế là thành bữa tối
Đám đạo nhân trên núi vốn rất tùy ý, ăn những món không dùng bát đĩa này, người thì đứng, người ngồi, người thì nằm, có người ngồi xổm cho hồ ly ăn, người thì cầm bánh bột ngô đi tản bộ, ai nấy chen vào một câu, thảo luận chuyện ở huyện Y dưới núi và vị Ý Ly Thần Quân kia
Sau khi ăn xong, mọi người lại tụ tập lại, vây quanh chiếc bàn
Cái chậu đựng bánh bị đặt ở nơi hẻo lánh, bên trong chỉ còn lại một miếng cuối cùng cùng một chút vụn bánh
Tam sư huynh lấy khăn lau sạch chỗ mỡ đông trên bàn, Thất sư huynh vui vẻ bưng một cái sa bàn đặt lên, Lục sư huynh thì giẫm lên ghế, buộc một sợi dây nhỏ vào cành cây cổ tùng nhô ra
Lá tùng như chiếc ô, che khuất phía trên bàn ăn, dưới sợi dây nhỏ lại buộc một chiếc bút sắt
Vân Hạc đạo nhân cầm nửa cái bánh bột ngô, ngồi một bên lặng lẽ nhấm nháp và quan sát, những nếp nhăn trên mặt giãn ra
Tiểu sư muội cũng cầm bánh bột ngô vừa ăn vừa xem, ánh mắt tràn đầy tò mò, cả người toát lên vẻ thanh xuân
Lâm Giác biết, đây là Phù Kê
Phù Kê là một hình thức bói toán để hỏi ý các thần linh, tinh quái
Phương pháp này cần có người thiết lập liên hệ với thần linh, tinh quái, người này gọi là Kê Thân, vị thần linh tinh quái được mời đến thì gọi là Kê Tiên
Kê Tiên không phải tùy tiện mời được, đa phần Kê Tiên và Kê Thân đã là một cặp
Có nhiều Kê Tiên chủ động tìm người, để họ làm Kê Thân, tạo thành quan hệ kiểu trên dưới, một bên thì cúng bái, một bên thì cho tiền
Cũng có những người tình cờ gặp được, cảm thấy hợp ý, liền thỏa thuận cẩn thận, như những người bạn cũ
Phù Kê có thể làm gì, là bói hay là hỏi ý, đều tùy thuộc vào kiến thức của Kê Tiên
Có thần linh, tinh quái am hiểu về xem bói, có thể giúp người ta bói toán; có những vị không biết bói nhưng sống lâu, biết được nhiều chuyện cũ bị vùi trong cát bụi lịch sử, có thể dùng để hỏi chuyện xưa; có Kê Tiên thông hiểu địa lý, có người lại rành binh pháp, có người thích thảo luận chuyện chính sự, người thích tán gẫu chuyện tầm phào, có người lại chỉ biết về một giai đoạn lịch sử hay một châu phủ nào đó
Ngoài thời gian hoặc địa điểm đó ra, thì chẳng biết gì, tóm lại cũng như con người, rất đa dạng
Đa số khi trả lời, Kê Tiên thường sẽ làm thơ
Thơ này gọi là kê thơ
Độ chính xác của đáp án ra sao thì tùy vào bản lĩnh của Kê Tiên, chất lượng của bài kê thơ cũng phụ thuộc vào năng lực của Kê Tiên
Tuy mục đích của kê thơ là để trả lời vấn đề, nhưng đa số nó đều giống như câu vè
Thậm chí có Kê Tiên không biết gì hết, chỉ thích vẽ vời
Khi mời những Kê Tiên này đến thì người ta cũng không thể bói toán, cũng không thể hỏi han, chỉ là được một bức tranh
Thậm chí có khi còn chẳng phân biệt được rốt cuộc là Kê Tiên đang vẽ hay là người này giả danh Kê Tiên để vẽ cho có, để kiếm thêm tiền
Những hình thức bói toán khác cũng gần tương tự
Bởi vậy thiên hạ có Phù Kê, mười người thì có tới chín kẻ là giả
Phù Khâu phong vốn có truyền thừa Phù Kê, lại còn có Y Sơn làm chỗ dựa, trong núi có vô vàn thần linh tinh quái cổ xưa, không sợ không tìm được Kê Tiên lợi hại
Lâm Giác dù đã biết về Phù Kê nhưng vẫn cảm thấy tò mò về việc này
Thế là, hắn xoa xoa cái đầu có chút mệt mỏi của mình, mở to mắt nhìn nghiêm túc
Lúc này trời chỉ mới hơi tối, chưa đen hẳn
Chỉ thấy Lục sư huynh dùng một thanh gỗ gạt cho mặt sa bàn vuông rộng bằng phẳng
Sau đó hắn lấy ra một hòn đá kỳ quái, cắm ba nén hương vào trong sa bàn
Tay hắn nhẹ nhàng cầm chặt bút sắt, chiếc bút được dây thừng buộc trên cành cây cổ tùng, buông thõng vừa chạm vào mặt sa bàn, cắm vào cát, không nhúc nhích
“Kê Tiên giáng lâm!”
Lục sư huynh rõ ràng là người rất chuyên nghiệp, quan hệ với Kê Tiên cũng rất thân thiết, chỉ cần một câu đã mời được Kê Tiên đến
Gió thu thổi qua, cây tùng cổ xào xạc, mấy chiếc lá tùng rơi xuống
Lục sư huynh cũng chẳng để ý, chỉ nói: "Kê Tiên đã đến, các ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi.”
"Hỏi cái gì cũng được sao
Lâm Giác tò mò hỏi
"Kê Tiên là người trong nhà, ngươi cũng là người trong nhà, cứ hỏi tự nhiên, chỉ cần trong lòng không có ý đồ xấu, sẽ không mạo phạm đến hắn.” Lục sư huynh đáp
“Tiểu sư đệ tò mò đấy
Tam sư huynh nói
“Để cho hắn mở mang kiến thức một chút
Thất sư huynh cười nói
"Sư muội cũng tò mò.” Lâm Giác nói, Tiểu sư muội đang gặm bánh bên cạnh ngẩn người
Rõ ràng nàng chỉ là đang tập trung ăn cơm, tiện thể xem chuyện lạ thôi
"Vậy hỏi xem hai vị Tiểu sư đệ và Tiểu sư muội từ đâu tới đi
Thất sư huynh nói
"Được
Lục sư huynh gật đầu, tựa như để chứng minh điều đó, dứt khoát buông tay
Lúc này, chiếc bút sắt chỉ được giữ bằng một sợi dây thừng trên cành tùng, phần ngòi bút nhọn chạm vào trong sa bàn
Lâm Giác biết, Phù Kê ở dưới núi, phần lớn đều cần người cầm bút bằng tay, hoặc là cầm trực tiếp, hoặc là dùng vòng trúc cố định bút
Lý do là vì Kê Tiên vốn yếu ớt, lại ở tận nơi chân trời góc bể, không cách nào tự viết, chỉ có thể mượn tay Kê Thân để điều khiển bút
Có lẽ ban đầu lý do đúng là như vậy, nhưng đến bây giờ có lẽ đa phần là vì khó phân biệt thật giả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái gọi là dùng vòng trúc cố định bút, chẳng qua cũng chỉ là để che giấu việc đã không thể buông tay mà vẫn khiến thế nhân cảm thấy đây là chuyện có chút khó khăn, có chút thần dị mà thôi
Nó không thể nào thật sự được như Lục sư huynh
"Hô..
Giống như lại có gió thổi qua, lại tựa như không
Cây tùng cổ không hề lay động, lá tùng không hề rơi xuống, chỉ có sợi dây nhỏ nối với bút sắt từ từ rung lắc, tựa như bị gió thổi, rồi viết ra một hàng chữ nhỏ trong sa bàn
Lâm Giác không khỏi nhìn kỹ
Tiểu sư muội cầm bánh bột ngô, cũng nhìn sang, chỉ là nàng mới học chữ được hai tháng, nhận biết còn chưa nhiều
Lâm Giác liếc nàng một cái, đành phải giúp nàng thì thầm:
"Thanh phong d·a·o liễu lục chưa hết;”
"Kh·á·c·h xá xanh mượt chớ sau dài
“Hai câu này, chữ viết rất có phong cách cổ.”
"Có ý gì vậy
Tiểu sư muội nghi hoặc hỏi
"Liễu chính là họ của muội, cũng giống như tên thôn của muội đúng không
Câu thơ này giống như là viết về cảnh sắc mùa xuân hạ, chúng ta rời thôn là vào đầu hạ mà.” Lâm Giác vừa suy tư vừa giải thích, nhìn câu thơ này, trong đầu hiện ra khung cảnh mình rời thôn khi đó, đình quán ở cửa thôn bên cạnh có hồ, trong hồ trồng nhiều liễu
Mà trong câu thơ này, lại ẩn chứa sự ly biệt
"A..
Tiểu sư muội có chút kinh ngạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã thấy bút sắt hơi khựng lại một chút, rồi lại rung lắc
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Giác cảm nhận được một chút sức lực hư ảo, không biết từ đâu đến, khiến cho dây thừng và chiếc bút lay động
"Nguyện đem tình này cho minh nguyệt;"
"Vạn tái tương tùy đáo t·h·i·ê·n bàng
Lâm Giác hơi nhíu mày, nhìn kỹ một chút mới nhận ra
"Vẫn chưa hề nói sư huynh từ đâu đến mà.”
"Chính là chữ ‘Xá’ trong câu thứ hai và chữ ‘Dư’ trong câu thứ ba tổ hợp lại thành chữ Thư đó.” Lâm Giác giải thích cho Tiểu sư muội, “Nơi ta đến tên là Thư thôn
"Nha
Tiểu sư muội trợn tròn mắt
"Sao thế
Lục sư huynh nhìn về phía họ
“Có thể.” Lâm Giác lộ ra vẻ suy tư
“Thần kỳ thật!” Tiểu sư muội nói
“Ha ha, Tiểu sư đệ có nhiều suy nghĩ đấy, giờ trong lòng chắc đang nghĩ Kê Tiên làm sao biết được
Không chừng hắn đang đoán, có lẽ Kê Tiên cùng đạo quán của chúng ta, quen biết với Lục sư đệ, hoặc là cùng ngươi có sự tương thông, từ chỗ của ta biết được chuyện của bọn họ
Tam sư huynh tiếp xúc với Lâm Giác khá nhiều, cười ha ha nói, "Vẫn nên dùng bản lĩnh thật sự đi.”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh cũng cười rộ lên
“Không có không có....” Lâm Giác bị nói trúng tim đen, tuy nghĩ những điều đó cũng là lẽ thường tình nhưng hắn cũng sợ mạo phạm đến Kê Tiên, liền liên tục xua tay, cúi đầu hành lễ, sau đó mới nói: "Vậy hỏi một chút về huyện Y dưới núi đi
"Ngươi cứ hỏi đi
Lục sư huynh một lần nữa vuốt lại sa bàn
“....” Lâm Giác sắp xếp lại câu từ, rồi mới hỏi sa bàn và chiếc bút sắt, "Xin hỏi Kê Tiên, phía sau yêu quái ăn trộm tiền bạc ở trong thành Y huyện là ai
Ăn trộm tiền bạc dùng để làm gì?”
Sau khi hắn nói xong, đám sư huynh cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào sa bàn và bút sắt trên bàn
Vân Hạc đạo nhân cũng liếc mắt nhìn qua
Đã thấy dây và bút sắt rất lâu không nhúc nhích
Ngay khi Lâm Giác cho rằng là do mình hỏi liền hai vấn đề, làm trái với quy tắc Phù Kê thì dây nhỏ và bút sắt rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển động:
"Gió nhẹ hoa rơi biết bao nhiêu;"
"Nguyệt ẩn vân sâu không dám nói.”
Bút sắt viết ra hai câu như vậy
Lâm Giác khẽ giật mình, sau đó im lặng
Điều này cũng giống với những gì hắn suy nghĩ
Những con chuột yêu trong thành Y huyện tuy nhỏ yếu, thoạt nhìn ai gan lớn, chỉ cần chịu được khói độc kia, cầm một cây gậy cũng có thể đánh ngã cả đám, nhưng kỳ thực chúng không đơn giản như vậy
"Số lượng yêu quái chuột tại huyện Y trong thành kiểu này không hề ít, lại có người bị t·ử khí lây nhiễm, đến đây cản trở, kẻ phía sau kia hiển nhiên không bình thường
"Thần Quân mà các đạo hữu Tề Vân sơn mời đến có thể điều tra rõ ràng, trừ bỏ chúng được không
Lại im lặng một hồi lâu
Dây nhỏ rốt cục lay động, b·út sắt sột soạt
"Gió sương mưa tuyết đảm nhiệm đồ vật;" "Cuối cùng mây tan thấy trăng sáng
Lâm Giác nhìn hai câu này, lâm vào suy tư
Rất rõ ràng, người phía sau này cho dù là người hay yêu tinh quỷ quái gì đi nữa, không thể nghi ngờ đều vô cùng cường đại, đến nỗi Kê Tiên này không dám nói rõ
Bất quá hắn vẫn cảm thấy Thần Quân mà các đạo hữu Tề Vân sơn mời đến, hoặc là nói các chính thần trên cửu t·h·i·ê·n sẽ giải quyết chuyện này
Chỉ là không biết là đoán hay chỉ phỏng đoán
"Kê Tiên thôi
Lục sư huynh vừa cười vừa nói, "Kê Tiên lợi h·ạ·i hơn nữa, học thức năng lực cũng có hạn, chỉ có thể tham khảo, không thể tin hoàn toàn, nếu có đại sự, chi bằng tin vào chính mình
"Có đạo lý..
Lâm Giác khẽ gật đầu
"Các sư huynh, ai muốn ăn vụn bánh trong chậu đây
Đừng nhìn vụn bánh nhỏ nhất, lại là n·ổ giòn nhất
Rất thơm đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai muốn ăn
Tiểu sư muội bên cạnh đã cầm khối bánh ngô cuối cùng trong chậu lên, còn nắm cả vụn bánh bên trong, hỏi mọi người
"Ngươi nhanh ăn đi, ăn xong thu dọn
"Sư huynh ngươi đi nghỉ đi, ngươi ra ngoài chạy hai ngày rồi, mệt rồi, ta thu dọn, ta cọ nồi rửa chén cho
"Cũng được..
Lâm Giác x·á·c thực cảm thấy rất buồn ngủ, liền đứng dậy trở về phòng
Trời lạnh, đi ngủ là vừa
Hốt hoảng, hắn nằm mơ
Trong mơ cổ quái kỳ lạ, cái gì cũng có, có yêu tinh quỷ quái không rõ tên dưới núi, lại có Sơn Thần chưa từng gặp ở Y Sơn, còn có Ngọc Giám Đế Quân và Ý Ly Thần Quân ở Tề Vân sơn, lại còn có Thanh Huyền đạo trưởng cùng nữ đạo trưởng tên g·i·a·ng Ngưng mà hắn gặp ở trong thành sáng sớm nay
Quả nhiên tâm tư đã ở những chuyện quái dị này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.