Chương 23: Lão Đức Nặc hối hận
Kỷ Thư ban đầu không trực tiếp đối mặt Nhạc Bất Quần, ấy là bởi chàng đã bị nhiều bộ phim truyền hình tẩy não, cảm thấy Nhạc Bất Quần là kẻ nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút, rất có thể sẽ rơi vào hố sâu của hắn
Chi bằng ở cùng những người thiện lương như Nhạc Linh San, Ninh Trung Tắc thì thoải mái hơn
Nhưng theo thời gian chung sống mấy ngày sau đó
Kỷ Thư chợt nhận ra Nhạc Bất Quần vẫn là một quân tử
Cách đối nhân xử thế, tính tình thật sự không tệ
Ít nhất theo những gì Kỷ Thư quan sát được, Nhạc Bất Quần khiêm tốn nhã nhặn, quang minh chính đại
Dù hắn giàu trí kế, có dã tâm, nhưng đó đều là lẽ thường của con người
Ngay cả Kỷ Thư bản thân cũng có dã tâm và những tính toán riêng
“Xem ra Nhạc Bất Quần ở thế giới này hẳn là giống Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết thời kỳ đầu hơn.”
Nhạc Bất Quần của tiểu thuyết thời kỳ đầu, tựa hồ như một nhân vật chính diện
Chỉ là về sau gặp phải vô vàn trở ngại, long đong, bị ép buộc, đe dọa, uy hiếp, dẫn đến việc dần dần hắc hóa
Mặc kệ Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết, phim truyền hình thế nào, Nhạc Bất Quần của thế giới này là một người sống sờ sờ, có hỉ nộ ái ố, khổ sở ưu sầu, dã tâm hào hùng của riêng mình
Kỷ Thư nhìn mọi chuyện vào mắt, dần dần công nhận Nhạc Bất Quần
Đương nhiên, hắn cũng không phải Tiểu Bạch, vẫn cần phải có cảnh giác, sẽ không thật sự đem toàn bộ thân gia và tính mệnh mình phó thác cho Nhạc Bất Quần
…
Một ngày này
Kỷ Thư nằm dưới gốc lão hòe thụ, ôm trong lòng ‘Hoa Sơn kiếm’ mà cảm thụ Phá Ngọc Kiếm Quyết dẫn dắt, thôn phệ, tiêu hóa khí cơ
Cho đến bây giờ
Từ sau trận chiến đó
Đã qua bảy tám ngày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kiếm quyết nội khí của Phá Ngọc Kiếm Quyết đã triệt để thôn phệ nội khí của Hoa Sơn Tâm Pháp
Kiếm quyết nội khí trong đan điền mãnh liệt, bành trướng, khác hẳn so với từng tia từng sợi của tám ngày trước
Hơn nữa trong những ngày này
Phá Ngọc Kiếm Quyết cũng không ngừng dẫn dắt khí cơ nhập thể, khiến nội khí của Phá Ngọc Kiếm Quyết không ngừng tăng trưởng
Đến hiện tại, nội khí của Phá Ngọc Kiếm Quyết cũng sắp không tăng trưởng nữa
“Ta rốt cuộc đã cường đại đến cấp độ nào?” Kỷ Thư khẽ mở mắt, cảm thụ hai đạo khí cường đại trong đan điền
Một đạo là Hạo Nhiên Chính Khí kiếm dung luyện 56 chủng pháp môn
Một đạo là kiếm quyết nội khí dung luyện Hoa Sơn Tâm Pháp
Hai loại ‘Khí’ khó phân cao thấp
Đều có ưu khuyết
Một trái một phải, phân biệt rõ ràng, xoay chầm chậm trong đan điền, trông giống như một thái cực
“Đáng tiếc Phá Ngọc Kiếm Quyết cũng chưa viên mãn.” Tu luyện đến bây giờ, Kỷ Thư có cảm giác Phá Ngọc Kiếm Quyết dường như có chỗ không trọn vẹn, nếu không phải như vậy, hắn nhất định có thể một tiếng trống tăng khí thế, xông phá đến cảnh giới cao hơn, nhưng chính là thiếu chút gì đó
“Phong Bất Bình không thể nào truyền tâm quyết không trọn vẹn cho ta, chỉ có một khả năng, chính Phong Bất Bình cũng không biết Phá Ngọc Kiếm Quyết này là không trọn vẹn.” “Cũng đúng, kiếm thuật của Phong Bất Bình tuy cực kỳ cao minh, nhưng tu vi nội lực so với Nhạc Bất Quần vẫn kém một chút
Không nhìn thấy điểm này, cũng là điều bình thường.”
Kỷ Thư vươn mình đứng dậy, nghĩ ngợi:
“Cũng không biết Nhạc Bất Quần lúc nào có thể truyền ta Tử Hà Thần Công?”
Đang suy nghĩ
Một người chạy vào sân nhỏ, cung kính thi lễ với Kỷ Thư, rồi nói:
“Phó chưởng môn, chưởng môn có mời.” Chàng ghé mắt nhìn
Thấy đó là Lão Đức Nặc
Kỷ Thư gật đầu, nói: “Đi thôi.” Tám ngày qua, chàng cũng xem như đã thích ứng với thân phận Phó chưởng môn
Đồng thời những ngày gần đây, chàng cũng không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh giết người hôm đó, ép buộc chính mình đi thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu kiểu này
Mấy ngày sau, có hiệu quả rõ rệt
Ít nhất hiện tại không cần nội lực áp chế, chàng cũng sẽ không dạ dày sôi trào
Khả năng thích ứng của chàng so với người thường mà nói, vẫn là mạnh hơn một chút
Đó cũng là một trong những căn do giúp chàng bình yên sống sót trong xã hội đầy áp lực ở Lam Tinh thế giới, và cùng tồn tại khoản trăm vạn để mua được vé vào cửa
“Vâng.” Lão Đức Nặc dẫn đường
Kỷ Thư đi theo sau
Trong lúc đó, Lão Đức Nặc thỉnh thoảng tìm Kỷ Thư đáp lời, ý đồ lấy lòng hết sức rõ ràng
Kỷ Thư chỉ mỉm cười hồi hai câu, cũng không có ý nghĩa cùng hắn nói chuyện sâu
Lão Đức Nặc cũng không để bụng, nhiệt tình vẫn như cũ
Nhưng trong lòng hắn lại là đang hối hận sâu sắc: Sớm biết Kỷ Thư thiên tài như thế, đáng lẽ lúc Kỷ Thư nhập môn, hắn nên tìm một cơ hội để diệt trừ Kỷ Thư
Đáng tiếc, thời gian không cách nào đảo ngược
Khi hắn nhận ra Kỷ Thư là tuyệt thế thiên tài, Kỷ Thư đã cường đại đến mức hắn căn bản không dám chọc
Hắn lúc đầu còn cố ý ‘theo dõi’ Kỷ Thư một thời gian
Cảm thấy Kỷ Thư rất bình thường, lúc này mới từ bỏ kế hoạch chèn ép
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Làm sao biết hắn hoàn toàn nhìn lầm, Kỷ Thư ban đầu căn bản chính là đang giấu dốt
Hoặc nói, Kỷ Thư không có giấu dốt, mà là tốc độ trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp nhìn, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Kỷ Thư thì đã đạt đến khả năng thoải mái giết chết hắn
“Đến rồi.” Lão Đức Nặc tâm trạng phức tạp, mặt ngoài cung kính vẫn như cũ, ngụy trang mười phần đúng chỗ
Kỷ Thư giờ đây hai đạo ‘nội khí’ xoay quanh đan điền, một thân tu vi cao đến mức chính chàng cũng không biết mình mạnh bao nhiêu
Dưới sự gia trì của hai đạo nội khí này, cảm giác lực, thị lực của chàng không hề tầm thường, thấm nhuần lực cực cao
Khi đã biết rõ Lão Đức Nặc là gián điệp, chàng tự nhiên có thể cảm tri, khám phá sự ngụy trang và tâm tư của Lão Đức Nặc
Chàng cũng không vạch trần, mà bất động thanh sắc gật đầu, trực tiếp bước vào trong đại sảnh
…
Trong đại sảnh
Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San ba người ngồi một bàn
Lục Đại Hữu, Lương Phát và mọi người ngồi một bàn khác
Đồ ăn đều đã được dâng đầy đủ
Nhưng mọi người vẫn chưa động đũa, đều đang đợi Kỷ Thư
Thấy Kỷ Thư đến, ánh mắt mọi người hơi sáng
Nhạc Bất Quần càng đứng lên, vẫy tay về phía Kỷ Thư, cười nói:
“Kỷ Thư đến rồi à, mau tới dùng cơm, liền chờ ngươi.”
“Vâng
Chưởng môn.” Kỷ Thư bước đến, hướng về phía Ninh Trung Tắc, Nhạc Linh San kêu một tiếng ‘Sư nương, Nhạc lão sư’ rồi mới ngồi xuống
Ninh Trung Tắc mỉm cười gật đầu
Mắt Nhạc Linh San cũng cười híp lại thành trăng lưỡi liềm, vẻ mặt thỏa mãn
Nàng hiện tại mỗi ngày thời gian vui vẻ nhất chính là lúc ăn cơm, trước mắt bao người, Kỷ Thư gọi nàng là Nhạc lão sư
Cái cảm giác thành tựu ấy, tuyệt vời biết bao
“Kỷ Thư, ăn đùi gà.” Nhạc Linh San chủ động gắp đùi gà cho Kỷ Thư
“Cảm ơn Nhạc lão sư.” “Với Nhạc lão sư của ngươi, khách khí cái gì
Có Nhạc lão sư ngươi ăn, còn có thể thiếu ngươi sao?” Nhạc Linh San mặt mày rạng rỡ
Lục Đại Hữu và mọi người thấy cảnh này, cũng tươi cười trên mặt
Giờ phút này bọn họ cũng không thể không thừa nhận tiểu sư muội thật là có phúc khí
Xuống núi thu đồ đệ, thì kiếm về một tuyệt thế thiên tài
Sao loại chuyện tốt này bọn họ không gặp được chứ?
Nghĩ đến Kỷ Thư trước mắt bao người gọi mình là ‘Lục (Lương...) sư phó’, Lục Đại Hữu, Lương Phát và mọi người đều lòng dâng trào
Đáng tiếc, bọn họ cũng chỉ có thể tưởng tượng
“Kỷ Thư à.” Trong lúc dùng cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhạc Bất Quần gọi Kỷ Thư một tiếng
“Vâng.” Kỷ Thư nhìn về phía Nhạc Bất Quần
Nhạc Bất Quần bản năng vuốt râu, nói:
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đi tham gia tụ hội Ngũ Nhạc liên minh
Đến lúc đó ngươi cũng đi theo cùng một chỗ đi.” “Được thôi.” “Ừm
Có nhu cầu gì thì phải nhớ nói với ta, mọi người đều là người một nhà, tuyệt đối đừng khách khí với ta.” “Yên tâm
Ta hiểu rồi.”