Người trong cuộc đời này, thường sẽ gặp hai chuyện rất quan trọng: Một là chuyện đó có liên quan gì tới ngươi, hai là chuyện đó liên quan gì tới ta
Dù Giang Hải cảm thấy mình không phải là người xấu, nhưng nói là người tốt thì hắn cũng không dám nhận
Cô Mục Đình Đình này hễ rảnh là lại đứng trước mặt Giang Hải, thể hiện cái vẻ ưu việt của nàng ta
Nào là Giang Hải là dân tỉnh lẻ nhận lương, nàng là con nhà gia giáo, dân tỉnh lẻ không có tố chất
Nào là nàng thi đại học điểm rất cao, Giang Hải được ngồi cùng phòng học với nàng đúng là đốt nhang cầu xin tổ tiên phù hộ
Những lời này, đáng lẽ chỉ nên nói sau lưng người khác thì hơn, thì phải thì thầm to nhỏ sau lưng người ta mới đúng chứ
Là đàn ông, Giang Hải cũng lười so đo với cô ta
Nhưng cô nàng này cứ không biết điều
Cô không những nhảy vào mặt ta mỉa mai, còn lên mặt dạy đời ta nữa hả
Thấy Giang Hải đang cắm cúi gõ bàn phím, vẻ mặt hết sức thật thà, Mục Đình Đình không hề giấu giếm vẻ coi thường trong mắt:
"Cái thứ văn mạng này, đâu phải ai cũng viết được
"Người ta, quý ở biết mình là ai
Vốn Giang Hải định lờ đi cho xong, dù sao hắn cũng không quen thuộc với mấy người này, không việc gì phải lãng phí thời gian với người lạ
Nhưng mặc kệ ngươi thì coi như xong đi, sao tự nhiên cô lại nhảy vào mũi ta thế này
Đầu tiên là chế nhạo cái thân phận đặc cách của ta, nói không xứng ngồi chung
Ta đậu má, ta có làm gì đâu, ngồi im trong phòng học gõ bàn phím, lạch cạch mấy chữ, không đụng chạm đến ai
Vậy mà cũng bị cô giễu cợt
Nghĩ đến quy tắc sống của ta là "có thù tất báo, trả thù không để qua đêm"
Nhìn Mục Đình Đình kênh kiệu, Giang Hải dừng tay không gõ nữa, sau đó nói một câu khiến cô ta tức điên:
"Ta có viết văn mạng hay không thì liên quan mẹ gì đến cô
"Cô đúng là đồ khùng
Về tố chất, Giang Hải không phải là không có, chẳng qua bình thường thì gặp kẻ yếu thì ta yếu, gặp kẻ mạnh thì ta mạnh thôi
Nếu ngươi đối xử lịch sự với ta, thì chắc chắn ta sẽ đáp lễ lịch sự với ngươi, thậm chí còn nhường nhịn ngươi
Người mời ta một thước, ta trả người một trượng
Nhưng ta đã nể mặt ngươi rồi, ngươi không những không biết điều còn nhảy vào mặt ta mỉa mai
Vậy thì đừng trách mồm ta thúi
Mục Đình Đình trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Giang Hải, như thể không tin vào tai mình:
"Anh… anh vừa nói gì
"Ta nói —" Giang Hải kéo dài giọng, thậm chí cố tình làm to tiếng lên, "Cô là đồ khùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này thì Mục Đình Đình tức đến phát điên thật rồi
Có thể vào được Học viện Hý kịch Rừng Hải, nhất là những sinh viên vào được Khoa Ngữ văn này, ít nhất cũng đều là tầng lớp tri thức cao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ít nhất mọi người đều phải có tố chất cơ bản chứ
Một người như Giang Hải, không những không có tố chất mà lại còn chửi tục, vậy mà hắn lại có tư cách vào được Khoa Ngữ văn danh giá sao
"Anh...anh..
Mục Đình Đình giận đến xù lông, trừng mắt nhìn Giang Hải, "Anh đúng là đồ vô học!!
"Cô còn dám mắng ta
Cô là cái thá gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta có phải là đồ vật hay không thì chưa chắc, nhưng mà bây giờ ta có thể chắc chắn một chuyện" Giang Hải liếc đồng hồ treo trong lớp, sau đó chậm rãi cất máy tính bảng vào túi, "Cô —— "
"Chắc chắn không ra gì
Vừa nói xong thì chuông báo tan học vang lên
Không chần chừ một chút nào
Giang Hải xách túi lên, lập tức rời khỏi chỗ này
Thấy Giang Hải đứng dậy bỏ đi, Mục Đình Đình tức giận cũng đứng bật dậy, theo phản xạ muốn đuổi theo hắn:
"Anh đừng đi, anh nói cho rõ ràng đi
Ai ngờ, cô ta mới đi được hai bước thì đã bị thằng mập bên cạnh túm lại
Như có ý tốt, thằng mập muốn khuyên nhủ Mục Đình Đình:
"Đình tỷ, Hải tử nó không có ý đó đâu, ý nó là chị là đồ vật đấy
"Ôi không đúng, chị là người mà, sao có thể là đồ vật được
"Mà không phải đồ vật
Sao tôi lại thấy cái này có vẻ giống như đang chửi người
"Xong rồi Đình tỷ ơi, tôi cảm thấy mình càng nghĩ càng rối, giờ tôi không dám chắc là chị có phải đồ vật không nữa
Văn Mạng Tinh Thiên, phòng biên tập số 19
Gần giờ tan ca, nhưng biên tập Dương Thù Mạn vẫn chưa có ý định rời chỗ làm
Cô vẫn đang ngồi trước máy tính, tay cầm danh sách tác giả mà Tổng biên Tô San giao cho, lần lượt gọi điện thoại cho từng người để hẹn bản thảo
Bận tối mắt tối mũi
"Thù Mạn, ở chỗ này của ta có một bản báo cáo, cô chỉnh sửa lại nhé
Tổng biên Lâm Diệu Tiên tay cầm một xấp tài liệu dày cộp ném lên bàn Dương Thù Mạn, sau đó mở miệng dặn dò, "Bản báo cáo này không gấp lắm đâu, cô gửi vào email cho ta trước 11 giờ đêm nay là được, sáng mai ta dùng
Dương Thù Mạn nhìn một xấp báo cáo dày cộp trên bàn mà lòng có chút chần chờ
"Không gấp lắm
"Gửi vào email trước 11 giờ đêm nay
Từng chữ Hán cô đều biết, sao ghép lại với nhau thì cô lại không hiểu gì thế này
Bây giờ đã là sáu giờ rưỡi tối rồi, Dương Thù Mạn nhìn một lượt bản báo cáo dày cộp trên bàn, sơ bộ phỏng đoán — Nếu cô không tan ca, không ăn tối, không nghỉ ngơi, thì cũng cần ít nhất năm đến sáu tiếng mới thống kê xong
Cho dù cô bắt đầu xử lý ngay bây giờ, và năng suất làm việc nhanh đến đâu thì cũng phải làm đến mười một giờ đêm mới hoàn thành được
Với cường độ làm việc như vậy, khối lượng công việc dày đặc như thế — Mà ông còn dám nói không gấp??
Nếu đây là tình huống bình thường thì dù không cam lòng, Dương Thù Mạn cũng vẫn phải bất đắc dĩ đồng ý với Lâm Diệu Tiên:
"Vâng tổng biên tập Lâm, tôi sẽ bắt đầu xử lý ngay ạ
Nhưng hiện tại tình hình thì trên tay Dương Thù Mạn vẫn còn rất nhiều tác giả chưa liên lạc được
Hẹn bản thảo, duyệt bản thảo, trao đổi với tác giả về nội dung cốt truyện tiếp theo — Mỗi công đoạn này đều cần một lượng thời gian rất lớn
Ngay lúc trong đầu đang vang vọng câu nói của Tổng biên Tô San:
"Biên tập, phải hoàn thành chức trách công việc của mình, làm những việc mà mình nên làm
Khi Tổng biên Lâm Diệu Tiên thả xấp báo cáo dày cộp xuống, chuẩn bị xoay người rời đi
Thì lần đầu tiên, Dương Thù Mạn gọi ông lại:
"Tổng biên tập Lâm, những việc như thống kê báo cáo này, chẳng phải thư ký nên làm sao
"Việc của thư ký, sao lại muốn tôi giúp họ xử lý
Bị Dương Thù Mạn bất ngờ gọi lại, Lâm Diệu Tiên có chút kinh ngạc
Ông ngẩn ra một lúc rồi mới quay lại nhìn Dương Thù Mạn:
"Bởi vì, thư ký cũng tan làm rồi
Thay đổi thái độ yếu đuối hàng ngày, Dương Thù Mạn như biến thành một người khác, lần đầu tiên nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
"Thư ký cần tan làm
"Chẳng lẽ tôi lại không cần tan làm sao
"Hơn nữa tôi là biên tập, đây không phải là công việc mà tôi phải quản lý
Lâm Diệu Tiên có chút không dám tin vào tai mình, tuyệt đối không ngờ rằng Dương Thù Mạn luôn nhẫn nhịn lại dám trở mặt
Sự thay đổi đột ngột khiến tổng biên tập Lâm Diệu Tiên có chút không thích ứng:
"Cô..
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nhận thêm bất kỳ công việc nào không liên quan đến thân phận biên tập của mình nữa
Với tư tưởng "không thành công thì thành nhân", Dương Thù Mạn lấy hết can đảm, dốc hết lòng gan dạ nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, "Cho nên, trong khoảng thời gian cuối cùng này, xin ông đừng sai khiến tôi làm bất kỳ công việc hoặc sự việc nào không liên quan đến công việc biên tập
"Cám ơn ông
Sự kiên quyết đột ngột của Dương Thù Mạn khiến Tổng biên tập Lâm Diệu Tiên cực kỳ không thích ứng
Mặc dù trong lòng kinh ngạc tột độ, nhưng với tư cách là cấp trên trực tiếp của Dương Thù Mạn — Tổng biên tập Lâm Diệu Tiên vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại
Ông nở một nụ cười giả tạo với Dương Thù Mạn:
"Người trẻ tuổi, có chí tiến thủ là một điều tốt
"Ủng hộ cô, lãnh đạo chúng tôi nhất định ủng hộ cô
"Bản báo cáo này tôi sẽ giao cho hành chính Tiểu Từ làm, cô cứ lo việc của mình đi
Nhưng ngay khi vừa quay người lại
Nụ cười hiền hòa trên mặt ông biến mất ngay lập tức:
"Dám làm tao mất mặt
"Mày cứ đợi xem tao có chỉnh mày đến chết không
(Hết chương này)