Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chương 40: Vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng




Thật ra đối với sinh viên mà nói, để sinh viên đại học phải gồng mình, chắc cũng chỉ có hai chuyện là khó khăn nhất mà thôi —— Một trong số đó là, môn đại số cao cấp bị rớt tín chỉ
Hai là, phải học ca sáng lúc 7h50
Vừa mới bảy giờ rưỡi một chút, đồng hồ báo thức của Giang Hải vẫn còn reo inh ỏi trên giường, so với đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ thì thực ra có một việc còn khó chịu hơn
Đó là đồng hồ báo thức của Giang Hải không đánh thức hắn dậy thì thôi, đằng này lại tự đánh thức mình mới khó chịu chứ
“Hải ca, Hải ca,” mập mạp với vẻ mặt uể oải từ trên giường bò dậy, hướng phía Giang Hải đang ngủ say như chết như heo kêu một tiếng, “Đồng hồ báo thức của ngươi kêu rồi, tắt đi.”
“Cái đồng hồ báo thức này của ngươi không đánh thức ngươi mà lại đi làm phiền ta.”
Mập mạp vừa kêu có lẽ có thể giảm nhỏ âm lượng của chuông báo thức một chút
Đột nhiên, cửa phòng ngủ "Rầm" một tiếng bị đẩy ra
Chỉ thấy Sở Thiên Kiêu mặc áo ba lỗ màu trắng, đeo tai nghe thể thao, đầy hứng khởi chạy thần tốc từ ngoài ký túc xá về
Sáng sớm sáu giờ, Sở Thiên Kiêu đã thức dậy đúng giờ, đã đi một vòng thao trường rèn luyện trở về rồi—— Kết quả Giang Hải và Dương Vĩ hai người vẫn còn đang ngủ nướng
Là một người thích vận động, tập thể hình, tính cách phóng khoáng lạc quan, lúc này Sở Thiên Kiêu khí thế hùng hồn quát lớn về phía hai chiếc giường:
"Dậy mau lên

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]


"Ở cái tuổi này rồi mà còn ngủ được à
Ở cái tuổi này rồi mà còn có thể ngủ được nữa à


Sở Thiên Kiêu như đang dùng thuốc lắc, điên cuồng lay mập mạp đang nửa tỉnh nửa mê, sau đó lại đi đến bên cạnh Giang Hải, quát lớn một tiếng đầy tức giận, “Dậy mau lên, mặt trời sắp chạm mông rồi kia!”
Có những người, sinh ra đã thuộc dạng năng lượng tràn trề
Cho dù là tối hôm qua bọn hắn có thức đến hai giờ khuya, thức đêm cày đồ án thì ngày hôm sau, bọn hắn vẫn như thường có thể tinh thần tỉnh táo dậy sớm
Sở Thiên Kiêu chính là thuộc kiểu người như thế này
Vì giữ dáng người hoàn hảo của mình, những múi cơ bắp to lớn, từ khi mới vào trường năm nhất đại học, Sở Thiên Kiêu vẫn luôn duy trì nề nếp sinh hoạt này
Sau đó kéo dài cho đến tận bây giờ
Nhìn mặt trời đỏ ửng mọc lên ở phương đông, ánh bình minh chiếu rọi cả gian phòng ngủ
Chỉ thấy Sở Thiên Kiêu khí thế tràn trề, sức sống dồi dào hô lớn với cả hai người:
“Mỗi ngày khi thức dậy, câu đầu tiên, hãy tự thúc mình một cái!”
"Các huynh đệ ——"
"Dậy mau, đi học ca sớm lúc 8 giờ


Giống như một cái xác sống, Giang Hải vô tri vô giác từ trên giường bò dậy
Hắn không biết mình đã thức dậy bằng cách nào, cũng không biết mình đánh răng rửa mặt như thế nào
Nói tóm lại, đến khi Giang Hải hồi phục tinh thần, cảm giác mình đã là người thì hắn cũng đã đứng xếp hàng mua đồ ăn sáng ở nhà ăn rồi
“Phổi đau quá…”
Có lẽ là do hôm qua thức khuya cày đồ án, hôm nay lại phải dậy quá sớm
Giang Hải luôn cảm thấy phổi của mình như bị cháy rụi
Mỗi lần mà buổi tối hôm trước thức đêm mà ngày hôm sau lại cần phải dậy sớm đi học ca 8 giờ thì Giang Hải sẽ thấy phổi đau
Thực ra, nếu như theo tính tình bình thường của Giang Hải thì mấy tiết học sớm lúc 8 rưỡi sáng này, tuyệt đối không có khả năng đến
Ta ngay cả buổi chiều học chính còn trốn, ngươi còn muốn ta học mấy môn tự chọn sớm ca
Mơ à
Nhưng mà, có câu nói rất hay——đi ra ngoài đường, cuối cùng vẫn là phải trả
Năm nhất đại học quá mức thả lỏng, khiến Giang Hải bỏ quá nhiều tiết học sớm và rớt quá nhiều môn
Điểm số không đủ, chuyện cảnh cáo học tập cũng đã đến
Năm hai đại học, nếu như không chú ý điểm mà vẫn cứ như năm nhất, ngày nào cũng rớt môn trốn học thì có lẽ thực sự sẽ bị đuổi học
"Phổi của ta, thực sự khó chịu
Cầm ly sữa đậu nành trên tay, ngậm bánh bao trong miệng, Giang Hải cùng mập mạp và Sở Thiên Kiêu ba người bắt đầu chạy về hướng giảng đường
Thời tiết ban ngày hôm nay rất tốt
Có gió nhẹ
Có ánh mặt trời vừa lên
Còn có hoa anh đào nở rộ rực rỡ ở hai bên đường
Gió nhẹ thổi qua, những cây anh đào hai bên đường đua nhau lay động theo gió, cánh hoa anh đào bay lả tả từ không trung xuống, lượn lờ theo gió
Cảnh tượng trước mắt —— đẹp vô cùng
Khung cảnh đẹp làm người ta nín thở
Mắt thấy cánh hoa anh đào đầy trời không ngừng lướt qua bên người mình, đáp xuống, cuối cùng rơi xuống mặt đất
May mà Giang Hải xưa nay không hiểu phong tình, khi nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi phải thốt lên:
"Đẹp thật
Cách đó không xa, một vị thiếu nữ dáng người cao ráo, yêu kiều, đang bước về phía ba người
Mặt mày nàng xinh đẹp, mặc bộ đồng phục học sinh màu đậm, váy dài che đôi chân tất đen đầy quyến rũ, khiến người khác phải chú ý
Giang Hải còn đang mải ngắm nhìn cảnh đẹp hoa anh đào lả tả, thì nghe thấy một giọng nói hơi giật mình bỗng vang lên bên tai:
“Là hai người sao


!”
Giang Hải thu tầm mắt đang ngắm hoa anh đào lại, hơi nghi ngờ nhìn cô gái trước mắt: 'Cô là ai vậy
Nhưng không ngờ, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì mập mạp bên cạnh đã vẻ mặt kích động đáp lại lời cô:
"Đào Tử học tỷ
“Tôi là Dương Vĩ đây!”
"Không ngờ học tỷ còn nhớ tôi đó
Thực ra Đào Tử không phải đang nói chuyện với mập mạp, ánh mắt của nàng một mực nhìn Giang Hải ở bên cạnh mập mạp, từ sau khi cuộc thi [Tam Hành Tình Thư] lần trước chia tay thì nàng vẫn luôn tìm kiếm chàng trai trước mặt này, về phần lý do thì cũng rất đơn giản——chàng trai này khi tham gia đại hội [Tam Hành Tình Thư] viết thư tình lại như kỳ tích đoạt được giải nhất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn lại toàn bộ lịch sử trường Lâm Hải, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ a
"Ngươi, ngươi," Đào Tử vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm Giang Hải trước mặt, trong lời nói hơi có chút kích động, “Bạn học, bạn bạn tên là gì?”
"Nếu hắn là Dương Vĩ
Giang Hải liếc mắt nhìn mập mạp bên cạnh, sau đó hờ hững đáp lại Đào Tử trước mặt, "Vậy thì cậu cứ gọi tôi Trần bá đi
"Cứ gọi ta Trần bá là được
Dương Vĩ
Trần Bá
Cái gì với cái gì vậy


Đào Tử hơi nhíu mày, cũng không để ý đến rốt cuộc Giang Hải vừa nói cái gì, chỉ thấy nàng kéo tay áo Giang Hải muốn nói cho hắn biết:
"Thật là, vị bạn học này
"Cậu còn nhớ cuộc thi Tam Hành Tình Thư không
Chính là cái hôm viết Tam Hành Tình Thư ở quảng trường 54 đó
Thư tình cậu viết, nó..
Đào Tử đang muốn nói cho Giang Hải biết: ‘Thư tình cậu viết trúng thưởng rồi

!’ Nhưng không ngờ, tiếng chuông báo giờ vào học vang lên đúng 8 rưỡi
“Ting tong——”
“Ting tong——”
“Ting tong——”
Tiếng chuông trầm đục nhất thời vang vọng khắp toàn trường
Nghe thấy tiếng chuông báo giờ vào học, sắc mặt Giang Hải liền biến đổi, nhất thời kêu lên một tiếng:
“Không xong rồi!”
Tiết học này là của Diệt Tuyệt sư thái dạy môn «Văn học so sánh và văn học thế giới», Diệt Tuyệt sư thái dù bị gọi là Diệt Tuyệt sư thái là vì bà rất nghiêm khắc
Là một nữ giáo sư lớn tuổi độc thân đã ly hôn, có 36 năm kinh nghiệm giảng dạy, Diệt Tuyệt sư thái nổi tiếng là người lập dị, phàm là giờ học của bà, tiết nào cũng sẽ điểm danh
Hơn nữa lại không được có học sinh đi trễ
Các giờ học của những lão sư khác, học sinh đến muộn thì chỉ cần sau khi tan học, đến tìm lão sư ký bù là xong chuyện
Nhưng riêng Diệt Tuyệt sư thái thì không được
Đối với Diệt Tuyệt sư thái mà nói —— học sinh đến muộn là xem như bỏ tiết
Vào giây phút tiếng chuông báo giờ học vừa vang lên, Giang Hải như biến thành một người khác vậy, toàn bộ vẻ lười nhác trên người hắn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng chưa từng có
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn không hề dừng lại mà nhanh chân chạy hết tốc lực về hướng giảng đường:
"Tiết này ta tuyệt đối không thể nào đến muộn



Đối với người khác thì có thể đi muộn một lần không vấn đề gì, nhưng đối với Giang Hải mà nói—— tuyệt đối không được


Hắn không thể nào rớt môn thêm lần nữa rồi
Hắn cũng không thể nào chịu nổi hậu quả của việc bỏ tiết nữa
Vì muốn đủ điểm tích lũy, để không bị nhà trường đuổi học, mỗi một buổi học ở năm hai đại học này —— Hắn đều phải cố gắng hết sức
Thấy Giang Hải như tên bắn vèo một cái chạy vụt ra
Sở Thiên Kiêu lập tức hét lên:
“Ngọa Tào!”
Hắn đương nhiên biết rõ giảng viên của tiết này là Diệt Tuyệt sư thái, ngay khi Giang Hải vừa vụt đi chưa được hai giây, Sở Thiên Kiêu trực tiếp vui vẻ chạy theo, vừa chạy vừa gọi lớn vào bóng lưng hắn:
"Hải tử, chờ ta với
“Đào Tử học tỷ, hai đứa nó bình thường nó thế đó,” mập mạp vừa chạy lên phía trước, sau đó vừa quay đầu lại quyến luyến nhìn Đào Tử sau lưng, “Đào Tử học tỷ, nhất định liên lạc lại nha, nhất định đó nha.” Vất vả lắm mới tìm được người ——Kết quả lại như một làn khói, trực tiếp chạy mất hút
Nhìn bóng người Giang Hải chạy như điên, Đào Tử nắm chặt nắm đấm, tức giận giậm chân tại chỗ:
“Ái nha!”
(hết chương này)..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.