Chuế Tế (Người Ở Rể)

Chương 624: Nỗi đau quá khứ, con đường tương lai




Một đêm mất ngủ, tiếng ồn ào và náo nhiệt vẫn tiếp tục diễn ra cho tới lúc rạng sáng
Sau khi trận chiến của đỉnh Hoắc Xuyên bùng nổ không lâu, người tới từ các ngả đường của Thành Mộc trại ít nhiều cũng đã biết được kết quả của cuộc đại chiến qua nhiều phương thức
Từ đó về sau chính là tình huống giải quyết hậu quả, trên dưới sơn trại lan tràn tiếng quát mắng, chửi rủa cùng với tâm tình kiềm chế chúc mừng của mọi người trên núi
Người được cử đi lần lượt quay về, sau đó lại lần lượt bị mắng chửi
Cư dân trong sơn trại cũng biết được tin chiến thắng của chiến sự
Đối với trận chiến thắng trở về cổ quái này, họ kích động và vui mừng vây tới giữa sơn cốc
Từ đó về sau là cả đêm liên tục giải quyết tốt hậu quả, nhân mã trở về, tập hợp, kết quả sau quét tước chiến trường
Trong lúc vui mừng hớn hở còn vang lên tiếng khóc nhỏ
Động tĩnh như vậy liên tục kéo dài cho tới khi trời sáng mới bị thứ gì đó cắt ngang phân tán đi
Buổi sáng sớm, sương sớm thấm ướt quần áo, không khí trong lành, tất cả đều yên tĩnh bao la
Trên ngọn núi xa xa, khí trời mờ mịt khiến cho tinh thần người ta vui vẻ thoải mái, từ trong nhà bước ra, tâm hồn bỗng như trống rỗng
Lâu Thư Uyển ngồi trên bờ tường rào, thấy cảnh núi non phía dưới trong buổi sớm mai
Lát sau, Vu Ngọc Lân cũng đi ra ngoài, ngắm cảnh núi non trùng điệp này
Về tình hình trận chiến trên đỉnh Hoắc Xuyên, tối qua họ đã đồng thời nhận được tin báo, kết quả khó mà tin được
Lâu Thư Uyên không hiểu nổi vì sao sáu ngàn người lại không đấu nổi một ngàn hai trăm người, chưa đầy một canh giờ đã bị giết sạch rồi
Có điều cho dù không thể tin, khi đó nàng cũng đã không thể thốt lên được lời nào, trong đầu nhớ lại những lời đó của Ninh Nghị, nhớ lại cái bạt tai đêm qua, tất cả đều trở nên trống rỗng
Mà Vu Ngọc Lân làm tướng lĩnh quân đội thì càng hiểu rất rõ toàn bộ sự tình, cũng nhớ rất rõ những điều đó
Mặc dù ban đầu cũng có chút khó tin, nhưng qua một đêm tới sáng hôm nay, những gì cần nhớ thì đều đã nhớ cả rồi
Thủ hạ của Loạn Tam Lang và Trần Chấn Hải dù nhiều hơn, rốt cuộc cũng là huyết dũng nhất thời
Đội quân này gặp phải qua hồng nhũn thì một loạt xông lên, nhưng chân chính đấu cứng thì chung quy không đấu lại nổi
Song dù thế, tốc độ thất bại của sáu ngàn người đấu với một ngàn hai trăm người lại quá khuếch trương như vậy, cũng có thể chứng minh từ một mặt nào đó, thực lực và nhuệ khí của đội quân Thanh Mộc trại này rất mạnh
Tối hôm qua, sau khi họ trở về từ trận hỗn loạn, Vu Ngọc Lân đã tìm ra được chút manh mối, bởi vì sau khi đại đội trở về còn có người phải đi ra
Sau khi trở về trại còn bị giáo huấn luyện rất lợi hại, nhưng những người này đều cười hi hi, rõ ràng không phải là bộ dạng của kẻ bại trận rồi
Trên chiến trường do vì xông đến quá nhanh, người bị chết quá nhiều, khiến cho họ rời khỏi đội ngũ của mình, sau đó lại vòng lại giết rất nhiều người mới vui vẻ trở về trại trên núi
Trong quan niệm thông thường, ngươi có thể nói là kẻ địch quá yếu, nhưng trên thực tế, trong hiện thực ai cũng tiếc tính mạng của mình, dù là quân đội chính quy của Vũ triều, khi đối mặt với kẻ địch tay không tấc sắt mới có dũng khí truy sát như vậy
Có kiểu đội ngũ chủ động tìm kiếm kẻ địch như này, kẻ địch yếu hay không là một chuyện, biểu hiện thực sự của bản thân là sự hùng mạnh
Mà điều đáng sợ nhất là sau khi họ trở về còn bị răn dạy, tiếp theo có khả năng còn bị phạt, cho họ viết kiểm điểm gì đó
Điều này chứng tỏ thủ lĩnh trong núi không giống như sơn trại bình thường bị những trận chiến thắng nhỏ làm đầu óc choáng váng, mục đích của họ vĩnh viễn xa hơn điều này rất nhiều
Theo Vu Ngọc Lân, có thể làm được chuyện này, việc thao túng Thanh Mộc trại của núi Lữ Lương đã tới mức độ này, ngoài vị Ninh Nhân Đồ của Mật Trinh Ti tới ra, không ai có khả năng làm được
Y muốn đem những chuyện này nói với Lâu Thư Uyển, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được câu gì
Oán hận giữa hai người y không hiểu, nhưng chuyến đi lên núi Lữ Lương cũng đã không có kết quả gì, có lẽ bởi Ninh Nghị đã nhúng tay vào trong đó rồi
Buổi sáng sớm, liên tục có người lên núi bái lạy các vị thủ lĩnh của Thanh Mộc trại, do vì Huyết Bồ Tát bị thương, nên Nhị trại chủ Trịnh A Xuyên thay mặt tiếp đãi, trấn an tâm tình của mọi người
Mặc dù gần đây núi Lữ Lương đã xảy ra xung đột, nhưng Thanh Mộc trại có thể dẹp yên tình thế
Mặt khác, đối với mọi người mà nói thái độ, điều kiện kinh doanh của Lữ Lương có lẽ sẽ không thay đổi, sẽ hoan nghênh tất cả mọi người tới
Sau khi có cuộc va chạm tối hôm qua, Thanh Mộc trại đã đánh tan được thế tiến công của đám người Loạn Tam Lang
Kết quả như vậy đã là chuyện vui rồi
Lâu Thư Uyển không định tiếp tục lên núi bái kiến thủ lĩnh, vì vậy người ra mặt chính là Vu Ngọc Lân và Điền Thực
Sau khi gặp Trịnh A Xuyên, Thanh Mộc trại đã mời mọi người ở lại ăn điểm tâm
Trong lúc chờ đợi, Điền Thực đi ra phía sau, Vu Ngọc Lân biết gã muốn đi thăm Huyết Bồ Tát, y đi ra ngoài đại sảnh, có người trên con đường núi gần đó đi tới
- Vu tướng quân, tối qua ngủ có ngon không
Quay đầu nhìn lại, Ninh Nghị mặc áo bào trắng đi tới, trong không khí trong lành mát mẻ, nụ cười của hắn thể hiện sự hiền hòa
- Ninh tiên sinh, thật tình cờ
- Không phải tình cờ đâu, tôi cố ý tới tìm Vu tướng quân ngài
Ninh Nghị cười nói
Vu Ngọc Lân nhíu mày:
- Ồ, Ninh tiên sinh có điều gì chỉ giáo
- Không dám nhận chỉ giáo, Ninh mổ lần này lên núi là muốn tốt cho núi Lữ Lương
Mặc dù có chút va chạm với mọi người nhưng không phải là người xấu
Điều này hi vọng Vu tướng quân có thể thông cảm
Vu Ngọc Lân có chút nghi ngờ chắp tay gật đầu
- Ninh mỗ muốn thúc đẩy công việc kinh doanh với Hổ Vương, đương nhiên tiền đề là Hổ Vương nguyện quy thuận triều đình, là một phần tử của Vũ triều ta
- Chờ chút
Vu Ngọc Lân phẩy tay áo
- Những chuyện này Ninh công tử nên bàn bạc với Lâu cô nương
Ninh Nghị cười cười:
- Đúng vậy, điều kiện đều đã đề xuất với cô ấy rồi, nhưng có chút ân oán, nhiều khi khó tránh khỏi việc khiến cho người ta phải hoa mày chóng mặt
Sự việc liên quan tới việc kinh doanh, trước tiên ta lòng tiểu nhân một chút, đây là một phần bản sao đồ vật của ta gửi cho Lâu cô nương
Yên tâm, những thứ trên đó đều giống nhau
Đề nghị của ta là sau khi Vu tướng quân trở về, trực tiếp nói với Lâu cô nương
Ta cấp một phần thứ này cho ngài, ngài có thể nói có lẽ ta muốn ly gián quan hệ của các người, ngài cứ thẳng thắn, từ đó cô ta không giở trò nữa, ít gây phiền toái
Vu Ngọc Lân nhìn tờ giấy của Ninh Nghị gửi tới, vốn nghĩ, nếu con số của hai món đồ đó không đúng, có lẽ là hắn đang bày kế với Lâu Thư Uyển
Ai biết Ninh Nghị đã khuyên y thẳng thắn
Cứ như vậy, Lâu Thư Uyển tự nhiên không thể tiếp tục gian lận được nữa
Nhưng y vẫn cẩn thận một chút:
- Cứ như vậy, e là Lâu cô nương sẽ càng hận ngươi hơn
Ninh tiên sinh, rốt cuộc giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì
- Thù hận không thể hóa giải, nếu cô ta muốn nói thì Vu tướng quân sẽ biết chuyện
Nếu cô ta không muốn nói thì chuyện này sẽ được chôn chặt trong lòng
Nhưng nói chúng ta cũng không có ác cảm với cô ta, cũng muốn cô ta có cuộc sống tốt đẹp sau này
Ninh Nghị chắp tay lại
- Chuyện này xin nhờ Vu tướng quân
Nếu có thể hợp tác, chuyện này đối với cả ta và người đều rất tốt
- Vu mỗ hiểu rồi
Vu Ngọc Lân cũng chắp tay lại, sâu trong nội tâm nảy sinh chút khâm phục đối với người đàn ông tối hôm qua vẫn còn đối địch kia
Sau khi Ninh Nghị đi rồi, y ăn điểm tâm ở đại sảnh, cũng đụng phải Điền Thực cảm xúc giảm sút bèn cùng nhau nhanh chóng xuống núi
Sau khi về đến viện tử, Vu Ngọc Lân làm theo cách nói của Ninh Nghị lấy tờ giấy ra, có tình cảm thì có tình cảm, miệng y nói vẫn là những lời thoái thác mà Ninh Nghị đã dạy y: Ninh Nghị nói không chừng là muốn mưu hại Lâu Thư Uyển
Mà y chủ động giao tờ giấy ra ra
Cứ như vậy, Lâu Thư Uyển cũng sẽ đón nhận tình cảm của y
Quả nhiên, sau khi bình tĩnh kiểm tra lại cả hai phần cùng một số liệu, Lâu Thư Uyển ngồi bên kia cầm tờ giấy, hai mắt đỏ rực lên
Hành động của Ninh Nghị, về công có thể nói là bảo đảm, còn về tư chính là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, không tin tưởng
Vu Ngọc Lân lẳng lặng nhận lại tờ giấy của mình và đi ra
Mặc dù lần này thất bại, nhưng y vẫn rất thưởng thức tài năng của Lâu Thư Uyển, biết rõ Lâu Thư Uyển có vai trò lớn bên phía Hổ vương, y nguyện kéo một phần ân tình, nhưng về tư, đối với ân oán giữa nàng ta và Tâm Ma, y chẳng có chút hứng thú nào
Quan trọng nhất là nếu có thể, y không muốn trở mặt thành thù với người có ngoại hiệu Tâm Ma này, luôn cảm thấy hắn chu đáo, cái gì cũng đều có thể tính đến
Buổi trưa hôm nay, không ít người thuộc Đại Quang Minh giáo đã cáo biệt Thanh Mộc trại đi xuống núi
Vì trận đại thắng tối hôm qua và trận đấu bộc phát tại Tụ Nghĩa đại sảnh, từ tối hôm qua tới sáng sớm hôm nay, không ít người trong núi luôn quan tâm tới Huyết Bồ Tát đã rục rịch, tức giận muốn động thủ với người của Đại Quang Minh giáo
Lâm Tông Ngô dù tự cao tự đại cũng không lựa chọn đợi khi mạo hiểm mới xuống núi
Sau khi giữ được thể diện, lão quang minh chính đại cáo biệt Thanh Mộc trại, càng tỏ ra rộng rãi không nhắc tới kế hoạch giết Ninh Nghị của mình
Hai bên xem như là sau khi "luận bàn công bằng", tiễn người xuống núi
Quay đầu lại, Ninh Nghị để cho người ở trong Lữ Lương sơn tuyên truyền chuyện giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô thua Huyết Bồ Tát - Tiếng tăm của lão vang vọng khắp mọi nơi, sau cùng đành phải ảo não bỏ đi, không phân thắng bại, ai tin được đây..
Dù sao người chứng kiến cũng không nhiều, Huyết Bồ Tát cũng không thua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi Lâm Tông Ngô đi rồi, ai dám nói lời thật tại Lữ Lương sơn..
Mà buổi chiều hôm nay, sau khi sự việc đã được lắng xuống, xuất hiện tại doanh địa tập luyện hậu sơn Thanh Mộc không phải là chúc mừng, mà là lễ tang, kiểm điểm và chấp hành quân pháp
Biểu dương một số binh sĩ chiến đấu anh dũng, sau khi tặng hai cân thịt và một tấm huy chương nho nhỏ, sau đó thông báo danh sách đồng bạn đã chết đêm qua, một số thi thể tìm thấy được xếp trên quảng trường
Tiếp theo mấy đại đội trưởng, trung đội trưởng được gọi lên phía trước chấp hành quân công trong đó cũng có người vừa mới được khen thưởng, nhận thịt và huy chương
- Trận chiến hôm qua, chúng ta đã chiến thắng, có một số người vô cùng dũng mãnh, chúng ta không muốn phủ nhận những công lao này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đồng thời, trận chiến hôm qua cũng đã đánh tới mức rối tung cả lên rồi
Hàn Kính luyện binh thuần thục nhất trong số mấy vị trại chủ lớn tiếng nói trên bục gỗ, trong tay áo cất tờ giấy mà Ninh Nghị đã viết
Sau khi đọc xong vài lượt, y đã thuộc làu làu rồi, giờ dùng danh nghĩa của Hồng Đề chuyển tải phương pháp và các ý kiến
- Đánh thắng là được rồi!
Người chết không đáng bao nhiêu là được rồi!
Huynh đệ chúng ta, đồng bạn chúng ta vốn có thể bị chết ít hơn thế nữa
Các ngươi có thấy tối hôm qua, sáng hôm nay, người nhà các huynh đệ này khóc thế nào không
Khi người khác đang vui, họ chỉ có thể ở nhà mà khóc
Có một số người còn gắng gượng biểu hiện vui vẻ
Mẹ của Phạm Mạnh đại đội thứ ba, khi các ngươi huấn luyện, bà ấy hầu như ngày nào cũng đi kiếm hoa quả đưa tới cho các ngươi ăn
Tối qua bà còn luôn đi tìm Phạm Mạnh
Sáng hôm nay khi nhìn thấy thi thể, bà vừa khóc vừa nói với ta rằng trại đã giữ được rồi, mọi người đều ổn rồi..
Thật sự là ổn rồi ư
Con trai bà đã chết rồi
Không thể trở về được nữa rồi
Hàn Kinh vung tay, lớn tiếng nói, trong mắt đã có chút ngấn lệ
- Mỗi người các người đều chỉ có một mạng sống, mỗi huynh đệ cũng đều chỉ có một mạng sống
Chúng ta lớn lên ở Lữ Lương sơn, liều mạng cũng không có vấn đề gì, nhưng mục đích liều mạng chính là để được sống
Những người như Tề Thiên Quân, Trịnh A Thạch, vì sao hôm nay lại phải đánh phạt họ
Ngày hôm qua lúc đánh nhau, họ vẫn dũng mãnh nhất
Nhưng vì họ không xứng với chức là đội trưởng của các ngươi
Bởi vì khi chúng ta liều mạng bên ngoài, họ không những muốn liều mạng, còn muốn làm thế nào mới có thể bảo đảm thắng lợi, chẳng sợ mang nhiều mạng của huynh đệ trở về
Cho nên, họ là đội trưởng, Tề Thiên Quân, ngươi nói xem ngươi có phụ lòng mẹ của Phạm Mạnh không
Bên cạnh, một người đàn ông tên là Tề Thiên Quân đang ngồi trên ghế dài cúi đầu xuống, không nói lời nào
Lát sau mới cất giọng nói sang sảng:
- Ta sai rồi, ta xin chịu phạt
Hàn Kính quay đầu lại, hít một hơi dài:
- Đương nhiên, các ngươi có thể nói đây là trận chiến đầu tiên của các ngươi từ sau khi huấn luyện, còn chưa có kinh nghiệm
Thua không sao, thắng thì tốt rồi..
Nhưng trên thực tế, chúng ta căn bản vẫn không hề gặp phải đối thủ lợi hại
Chính như bây giờ, phía bắc Lữ Lương có hơn hai ngàn người đang lảng vảng, họ trước đây là quân đội người Liêu
Chống lại đám người Loan Tam Lang, các ngươi tài giỏi như vậy, nhưng có đấu lại được họ không
Các ngươi có may mắn không
Bất kỳ cuộc chiến đấu nào, chúng ta đều phải hấp thu kinh nghiệm
Sai lầm lần này phạm phải, mọi người hãy suy nghĩ lại xem
Làm sao giữ được bình tĩnh
Làm sao để không xảy ra sự việc ngày hôm qua
Tối hôm nay, tất cả các ngươi hãy bàn bạc lại xem, lấy tiểu đội làm đơn vị, mỗi người các ngươi đều phải suy nghĩ, sau đó nói ra cảm nhận của mình có thể làm tốt được ở đâu
Sau cùng thống nhất lại sẽ cùng thảo luận..
Khi bắt đầu đánh côn, Hàn Kính bước từ trên bục xuống, rất hài lòng với việc diễn giảng của mình
Tào Thiên Dũng theo phía sau:
- Lão ngũ, không hiểu ý để nói là gì, nói chung thì rất có lý, nhưng cảm giác lại có chút kỳ lạ..
Hàn Kính lấy tờ giấy từ trong tay áo ra:
- Theo như trên đã viết, mẹ nó, ta cũng thấy mình có vẻ nho nhã hơn rồi
Tam ca huynh nói có phải tứ ca thích hợp nói những điều này không..
Lão nhị, lão tứ trong Thanh Mộc trại đều phụ trách hành chính, còn lão tam, lão ngũ thì phụ trách chủ yếu là quân sự
Tào Thiên Dũng nhận tờ giấy kia đọc qua:
- Phù, Ninh Nhân Đồ này..
Này, đệ nói xem chuyện của hắn với Hồng Đề có phải rất phiền toái không..
- Ta đã nghe nói chuyện này rồi
Nói thật ra, ta không thích cái loại công tử bột đó, nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, hắn rất có bản lĩnh..
Cái tên Lâm Tông Ngô gì đó của Đại Quang Minh giáo, mẹ nó chứ, sớm biết thế, tối hôm qua đã điều người tới xử lý lão rồi, làm cho rõ ràng..
Cuộc tranh luận của hai người lúc này là có nguyên nhân đấy
Từ sau chuyện tối ngày hôm qua được truyền đi
Cái tên Ninh Nghị, về những chuyện trước đây của hắn cuối cùng cũng bắt đầu được lưu truyền trong Thanh Mộc trại
Nhắc tới vốn Ninh Nghị tới Thanh Mộc trại là một người ngoài, ngay cả khi tuyên bố quan hệ với Hồng Đề với một số người nòng cốt ở Thanh Mộc trại, những người này vẫn còn có chút khoảng cách với hắn
Nếu không có như thế, khi một nhóm người bức tới Thanh Mộc trại, vốn cũng có thể tuyên truyền với Thanh Mộc trại, chúng ta tới để cứu viện, thủ lĩnh Mật Tinh ti, Ninh Nhân Đồ mà người giang hồ nghe thấy phải biến sắc
Sự phát triển, luyện binh của Thanh Mộc trại đều chịu ảnh hưởng của hắn..
Do vì khoảng cách này, thân phận của hắn cũng không được dùng ở trong này
Ban đầu Ninh Nghị vốn cũng định xóa bỏ khoảng cách này trong một khoảng thời gian ngắn, ai biết sau cuộc chiến tối hôm qua tình hình đã đi tới bước không thể lường trước được nữa rồi
Huyết Bồ Tát, vừa là trại chủ của mình lại là nữ tử bị giáo chủ Đại Quang Minh giáo khiêu khích rốt cuộc cũng vẫn bị tổn thương
Đến cuối cùng, người mà ban đầu trại chủ vốn muốn gả cho đã giữ vững cục diện
Mà trong miệng Lâm Tông Ngô, mối nhân duyên này của trại chủ nhà mình lại bị nói rất khó nghe, bịa đặt mối quan hệ thầy trò của hai người, ngậm máu phun người
Trại chủ nhà mình bị sỉ nhục tới mức độ này, con mẹ nó ai mà chịu được
Trong những lời đồn được lưu truyền này, cuối cùng thân phận của Ninh Nghị cũng đã bị bộc lộ hoàn toàn
Còn chuyện trước đây của Thanh Mộc trại, khi hắn chỉ đạo luyện binh, lần này lại mang đến hỏa khí vô cùng thần bí đều được lan truyền đi
Bởi vì những chuyện này, khoảng cách vốn có trong một ngày đã hóa giải
Mà vị Ninh công tử này thoáng chốc đã biến thành vị khách được coi trọng nhất trong Thanh Mộc trại
Tuy nhiên người có thể gặp được hắn lại không phải là nhiều
Ban đêm, khi Trịnh A Xuyên đi vào trong viện tử, thấy Ninh Nghị đang gọt táo ở cạnh giường trong phòng Hồng Đề
Thư sinh ngẩng đầu lên gật đầu chào y
Y cũng gật đầu chào lại, đi tới phòng của Lương Bỉnh Phu
Là nhị trại chủ của Thanh Mộc trại, hình thức của Trịnh A Xuyên lại chỉ giống như người nông dân thật thà
Võ nghệ của y không cao, còn nói về khả năng làm việc cũng chẳng qua là bình thường
Chỉ có điều quanh năm suốt tháng gánh vác công việc, dần dần cũng đã trở thành nhân vật cấp chủ quản của Thanh Mộc trại
Bước vào trong phòng, y liền báo cáo với Lương Bỉnh Phu về các sự việc xảy ra ở Thanh Mộc trại
Do vì hai ngày nay bận rộn, cho nên việc báo cáo này nói rất dài
Sau khi nói xong, Lương Bỉnh Phu liền cười cười
- Nghe nói, Thạch Đầu bị đánh phạt rồi
Đại đội trưởng đại đội năm của Thanh Mộc trại Trịnh Thạch Đầu cũng là con trai của Trịnh A Xuyên
Trịnh A Xuyên nói:
- Nó đã làm sai, bị đánh còn là chuyện tốt
Hôm nay nó trở về nói lời xin lỗi người nhà các huynh đệ đã chết
Còn nói những huynh đệ này bất tử đấy..
Lương Bỉnh Phu cười lắc đầu:
- Mặc kệ thế nào, đánh thắng cũng là chuyện tốt rồi
Trịnh A Xuyên nói:
- Nó bình an trở về mới là chuyện tốt
- Ừ
Lương Bỉnh Phu gật đầu, suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói
- A Xuyên huynh đệ à
Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, đối với Lập Hằng, ngươi nghĩ thế nào
- Ách..
Việc mà Lương đại ca nói là..
- Khụ khụ, ý ta là, Lập Hằng đã lên núi rồi
Nguy hiểm hiện tại cũng đã được giải quyết rồi
Tiếp theo, việc đầu tiên hắn phải nhúng tay vào, kỳ thực là chuyện trong tay ngươi, một số tạp vụ trong trại mà thôi, như bố trí người quản lý đồ vật, mở rộng đất đai, tu sửa nhà cửa một chút
Người có cảm thấy được không
Hắn nhúng tay vào như vậy không tốt lắm, chính là đoạt quyền của ngươi..
Thường thì, lời như vậy không thể nói rõ ràng được, cũng vì vậy mà sau khi Lương Bỉnh Phu nói ra, sắc mặt Trịnh A Xuyên đã biến đổi, liền lắc đầu:
- Không không không, làm gì có chuyện đó
Khả năng của ta ở đâu chứ
Bản thân ta còn không hiểu rõ sao
Ninh công tử là người rất có bản lĩnh, đương nhiên ta sẽ không cảm thấy..
- A Xuyên huynh đệ à, điều ta thật sự muốn nói không phải là nghĩ chuyện này
Thấy Trịnh A Xuyên biện giải như vậy, Lương Bỉnh Phu cười khoát tay, lại ho lên hai tiếng
- Người bên ngoài, bỗng nhiên đến, trong lòng chúng ta không nghĩ gì sao
Đôi khi cấp dưới còn có chút va chạm, cũng khó tránh khỏi e ngại
Có những chuyện là thường tình của con người, không thể tránh khỏi, đương nhiên ta cũng biết lòng bao dung của A Xuyên huynh đệ người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người tuyệt đối sẽ không ngáng chân hắn
Nhưng chuyện này như vậy không được, ta nghĩ A Xuyên huynh đệ ngươi nên suy nghĩ theo một phương hướng khác
- Hả
Trịnh A Xuyên có chút hoài nghi, không hiểu lão nhân đang nói gì
Lương Bỉnh Phu nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một hồi mới tiếp tục nói
- A Xuyên huynh đệ, người thấy..
ta có khả năng không
- Lương đại ca, ca ở đây lâu như vậy, không có đại ca không có Thanh Mộc trại
Đương nhiên là đại ca có khả năng rồi
Trịnh A Xuyên nói
Lương Bỉnh Phu lắc đầu:
- Ngươi sai rồi, kỳ thực thì ta tư chất trung đẳng, không thể so với nhiều người tài giỏi, có thể giữ được Thanh Mộc trại lâu như vậy là vì trách nhiệm
Ngươi cũng biết, khi ta còn trẻ từ dưới núi đi tới, ta đã nói với người, người ngoài núi, đọc sách, nhiều năng lực
Lập Hằng cũng tốt, cấp trên của hắn là Tể tướng Tần Tự Nguyên cũng tốt
Họ mới là người tài giỏi nhất
A Xuyên, ta không còn nhiều thời gian nữa..
- Lương đại ca ngươi..
- Không không không, người nghe ta nói, ta tự biết thời gian không còn nhiều nữa
Thanh Mộc trại này sau khi ta đi rồi, giao lại cho Hồng Đề
Trên thực tế cũng là người bên cạnh giúp đỡ, ai mà không hiểu chứ
Chúng ta ở ngay tuyến ranh giới, ăn bữa nay lo bữa mai, tương lai trở thành như nào không ai biết trước được
Bây giờ chúng ta thấy mình tài giỏi, nói không chừng có một ngày mưa gió thổi tới là hết rồi..
A Xuyên huynh đệ, ngươi hay ta cũng tốt, con cháu chúng ta cũng tốt, mình có bản lĩnh mới là điều quan trọng nhất
Nhân lúc Lập Hằng còn ở đây, ngươi không những phải phối hợp với hắn mà còn phải khiến cho người ta học tập theo bản lĩnh của hắn nữa..
Lão nhân nuốt nước miếng một cái, dừng lại một chút nói:
- Ninh công tử ư, hắn không phải là người chỉ hạn chế ở Lữ Lương
Ngươi hãy suy nghĩ xa hơn một chút, chỉ cần Thạch Đầu nhà ngươi và những nha đầu kia học được phân nửa hắn thì từ nay về sau đều rất tốt..
Lão nhân nói tới đây, lại suy nghĩ một hồi
Dù sao Lương Bỉnh Phu cũng đã già rồi, đôi khi suy nghĩ cũng không thể theo kịp được, ngây người một lát, mới nói:
- Thế đạo bên ngoài, Lập Hằng cũng đã tiếp xúc, đều là người tinh thông
Ta muốn sau này Hồng Đề sống tốt
Nhưng ai mà nói chính xác được, có lẽ một thứ không tốt, vị Ninh công tử này cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn..
Cho nên các ngươi khi còn có thể học được, nên học thật nhiều
Dù sao khả năng của ta cũng có hạn, dạy các ngươi cũng không được nhiều
Các ngươi có thể học theo Lập Hằng, đó chính là con đường tương lai của Thanh Mộc trại..
Những người có tuổi thường muốn để lại lửa sống của mình
Nhưng hiểu năng lực của mình có hạn
Lão nhân đến giờ phút này rồi vẫn nghĩ cho tiền đề tương lai của Thanh Mộc trại
Trịnh A Xuyên gật đầu:
- Lương đại ca, ta biết điều này, người cứ yên tâm
Giữa y và lão nhân thông thường là xưng tên bình thường, lúc này lại còn dùng từ "Người"
Lão nhân liền cười:
- Còn nữa, ta nghe nói trong trại đều lan truyền chuyện của hắn..
- Ừ, bởi vì chuyện tối hôm qua Hồng Đề bị thương, bây giờ danh tiếng của Ninh công tử đã được lan truyền rồi
- Như vậy cũng được
Đó là cơ hội tốt
Lão nhân nói
- Tối hôm qua bởi vì lời đồn sư đồ do Lâm giáo chủ đó nói ra, Hồng Đề không muốn thành thân..
Trịnh A Xuyên ngẩn người ra:
- Chuyện này..
sao được chứ..
- Cho nên chuyện này ngươi cũng phải đi giải thích với bên ngoài
Tên Lâm giáo chủ này không những muốn hủy hoại danh tiếng của người ta mà còn phá hoại nhân duyên của người ta
Lập Hằng còn có sự nghiệp lớn ở bên ngoài, vì để không muốn những tin đồn này ảnh hưởng tới hắn, Hồng Đề sẽ không muốn thành thân nữa
Thanh Mộc trại chúng ta cuối cùng đã bị đánh một bạt tai a..
Ngươi đi nói như vậy đi
- Vậy chuyện của hai người bọn họ..
quả thực..
Đêm đã về khuya, quân doanh hậu sơn vẫn còn đang làm kiểm điểm, giữa các phòng ốc trong sơn cốc, trong ánh lửa đều hiện lên niềm khát khao, vui sướng
Trong gian phòng của lão nhân vẫn còn sáng đèn
Trên ngọn núi cách xa Thanh Mộc trại, trong một số doanh trại có người đi ra, nhìn thẳng về hướng Thanh Mộc trại, nói chuyện
Họ không nhìn thấy ánh đèn của Thanh Mộc trại, nhưng ở hướng đó, dường như khiến người ta cảm thấy có một sức mạnh rất to lớn, đã phá vỡ vỏ bọc bên ngoài, tương lai không biết sẽ biến thành thế lực ra sao
Trở thành kẻ địch hay bằng hữu..
Giữa những ngọn núi xa xa vang tới tiếng sói tru...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.