Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chương 70: Hốc cây ngọt




Trần Lan Hoa giận dữ nhìn đứa con gái lớn, rất không hài lòng, chuyện này đâu phải lần đầu, ngày thường cũng vậy, cứ có mấy hành động nhỏ nhặt
Làm mẹ sẽ không so đo với con gái, nhưng không phải là không tức giận
"Đầu óc ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy
Lấy chồng rồi đầu óc cũng bỏ đi đâu hết rồi có đúng không
Đừng nói là cha ngươi không biết, coi như biết cũng không đời nào nói cho ngươi, chuyện này mà truyền ra ngoài, cha ngươi còn mặt mũi nào làm người nữa, còn muốn tiếp tục làm ở ủy ban thôn không
Sao ngươi có thể hỏi cái chuyện vớ vẩn như thế
Ngươi muốn hại chết cha ngươi à
Chuyện này giống như gian lận thi cử thời xưa ấy, không thể làm được
Sao ngươi lại có thể làm ra cái chuyện tày đình thế hả
Ta thật sự xem thường cái đồ ngốc như ngươi
Thật là xem thường ngươi mà
"Nương, con không phải..
Điền Thanh Tảo muốn giải thích, nhưng Trần Lan Hoa chẳng lẽ không nhìn ra đầu đuôi mọi chuyện sao
Nàng cười lạnh: "Ngươi đừng có giả bộ, nói cho ta nghe, chuyện này là tự ngươi nghĩ ra, hay là chồng ngươi với mẹ chồng xúi bẩy
Nói cho ta
Điền Thanh Tảo vội nói: "Không phải do nhà con xúi giục, là con tự nghĩ
Trần Lan Hoa cười ha hả, uy hiếp nhìn con gái, Điền Thanh Tảo càng thêm luống cuống, nói: "Nương, thật không phải ý của người ngoài, là con tự nghĩ ra
"Mẹ chồng ngươi không có tính toán gì
Trần Lan Hoa gặng hỏi
Điền Thanh Tảo tranh thủ: "Thật sự không có
Mẹ biết mẹ chồng con mà, bà ấy thật sự không hề nhắc tới..
Trần Lan Hoa cẩn thận nghĩ về tính cách của bà thông gia, ngược lại gật gật đầu, tin tưởng điều này, tuy bà Tống mồm mép lắm chuyện, nhưng vì ông thông gia quá cố là tú tài, nên lúc trẻ nàng ta từng làm người ở cho gia đình khá giả thư hương môn đệ, thấy qua dáng vẻ người có học thức, nên nàng rất xem trọng thanh danh, hơn nữa vô cùng vô cùng là để ý
Trần Lan Hoa không ngại dùng ba chữ "vô cùng" để nói, thật sự biết bà lão kia xem trọng danh tiếng đến thế nào
Nếu không thì sao có thể mở miệng ra là thư hương môn đệ, thư hương môn đệ cứ luôn treo ở miệng
Hơn nữa còn bắt Thải Vân học hành, có thể nói, nếu không phải bà Tống để mắt tới, chỉ dựa vào Điền Điềm là người lơ đễnh, Thải Vân có lẽ chẳng học hành đến đâu
Bà lão ấy quả thật quá nhẫn tâm
Bà là người hy vọng con cháu học hành thành tài
Nàng nhìn lại con gái mình, nói: "Ta ngược lại tin là không phải mẹ chồng ngươi xúi giục, vậy còn chồng ngươi thì sao
Nàng biết rõ, thằng con rể này không hề thành thật, nếu không cũng đâu có đi theo người ta trốn chui trốn nhủi
Đó là một thằng ma lanh
Điền Thanh Tảo: "Thật không phải, đều là tự con nghĩ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chồng nàng chỉ mở miệng nói nhạc phụ mình có biết hay không, chứ không nói gì thêm, đều là một mình nàng nghĩ
Nàng cũng là vì cái nhà nhỏ của mình thôi mà
Điền Thanh Tảo nói: "Nương, con sẽ không hại cha, con chỉ muốn hỏi một chút thôi, nếu có thể giúp cho thằng Học Lễ cũng là chuyện tốt
Cha ta cũng có tuổi rồi, dù gì cũng sẽ phải thoái lui, nếu Học Lễ có thể vào vị trí, chẳng phải có thể lo cho nhà mình sao
Mẹ cũng đừng có cứng nhắc như vậy
"Cái đồ ngu ngốc, ngươi nói cái gì thế
Mấy lời ngươi vừa nói là ý gì
Ngươi chỉ sợ cha ngươi sống tốt hơn đúng không
Sao ta lại sinh ra cái đứa con gái hại cha thế này
Ta đánh chết ngươi cho xong
Trần Lan Hoa đánh vào người con gái, Điền Thanh Tảo không ngừng né tránh, nói: "Nương, nương, mẹ làm gì vậy
Con đâu có ý gì khác, con..
"Ngươi còn không có ý gì khác
Ngươi đáng lẽ không nên có cái suy nghĩ đó, ta thật là..
Đúng là đồ không hiểu chuyện
Ngươi đã lấy chồng rồi, còn về nhà hại cha, sao ta lại có đứa con gái như ngươi, ngươi mau cút cho ta
"Nương..
"Cút đi
Trần Lan Hoa đánh đủ rồi, chỉ vào cửa gọi: "Mau cút nhanh đi
Điền Thanh Tảo: "Nương, mẹ làm sao thế, con có làm gì đâu mà..
"Ra ngoài
Bà lão đẩy người ra, nói: "Thật là uổng công nuôi cái đồ như ngươi
Ngày nào cũng không biết nghĩ cái gì, toàn là nghĩ vớ vẩn, không lo việc chính, có cái công sức đấy thì không lo đốc thúc người nhà tiến lên, toàn nghĩ đi đường tắt, ngươi làm việc còn không bằng cả mẹ chồng ngươi
Tuy rằng bà Tống có lúc rất khắc nghiệt, nhưng có cái danh "Thư hương môn đệ" để giữ thể diện, cũng không làm ra chuyện quá đáng, như Điền Thanh Tảo về nhà chồng họ thì đỡ lo nhiều lắm
Dù gì thì bà ấy cũng không như mấy bà lão trong thôn, một lời không vừa ý là động chân động tay, bà ấy sẽ không thế
Bà ta sẽ chỉ thư hương môn đệ thư hương môn đệ không ngừng, rồi xem thường mọi người một cách công bằng
Nhưng mà, có vậy thì cũng không vấn đề gì rồi
Trần Lan Hoa: "Ngươi thật là..
Ta càng nghĩ càng tức, cút mau
Nàng đẩy người ra khỏi cửa, Điền Điềm và bọn nhỏ nghe thấy động tĩnh, tò mò nhìn ra, Điền Thanh Tảo gặp mấy đứa cháu gái, có chút ngượng ngùng, nhưng thấy Song Hỉ cũng ở đó, liền vội hỏi: "Các cháu đang học bài à
Điền Điềm gật đầu: "Song Hỉ đang hỏi bài ạ
Điền Thanh Tảo cuống lên, mau nói: "Để cô đưa cả em họ các cháu đến học chung, một mình Thải Vân ở nhà không bằng học cùng các cháu, các cháu đợi nhé
Cô về nhà bảo con bé, sau này các cháu học bài phải gọi cả Thải Vân đấy
Không được tự ý học lén
Nàng giờ không rảnh lo cho chuyện với mẹ nữa, thấy mẹ đã vậy thì cũng không giúp được gì, chi bằng nhanh chóng giữ lấy đầu mối là con gái thì hơn
Bọn trẻ học cùng nhau, chẳng phải là đỡ cho con Thải Vân của nhà nàng sao
Cái con Điền Điềm này, cả ngày cứ chăm lo cho mỗi con Song Hỉ mà không lo cho người trong nhà, đúng là..
Điền Thanh Tảo vội vã, sốt ruột vô cùng
Điền Điềm chớp mắt to, nói: "Cô lớn sao vậy ạ
Trần Lan Hoa trợn mắt, nói: "Nó còn có thể làm sao nữa
Lên cơn rồi
Ta thấy nó đúng là cái đồ không biết phải trái
Đúng là, lớn bằng chừng này rồi mà còn không biết chuyện, ta thật sự muốn đánh chết nó cho xong
Nói đến lại thấy tức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điền Điềm thấy bà mình nổi giận thì vội an ủi: "Bà đừng giận ạ
Cô lớn không hiểu chuyện, con hiểu chuyện ạ, tối nay con sẽ nấu cơm cho bà
Trần Lan Hoa bật cười, nói: "Chỉ có cháu là biết ăn nói, không cần cháu, cháu cứ học cho giỏi là bà vui rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điền Điềm hoạt bát nói: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ạ
Trần Lan Hoa nhìn nó như vậy, cười gật đầu: "Trong nhà, cháu là ngoan nhất
Điền Điềm gãi đầu, chuyện này ít nhất nàng có làm
Trần Lan Hoa nói thấm thía: "Cháu đừng thấy bà tuổi cao, bà cũng ngày nào cũng xem thời sự đấy, bà hiểu rõ lắm, trẻ con bây giờ cũng có tiền đồ lớn đấy, bà trông cậy cả vào cháu đấy
Điền Điềm vội gật đầu
Nàng nghiêm túc: "Con sẽ học cho giỏi ạ
"Vậy là tốt rồi
Trần Lan Hoa nói xong, càng nghĩ về chuyện của con gái lớn lại càng bất an, dứt khoát đi ra ngoài, định lẻn đến ủy ban thôn nói với lão đầu nhà mình một tiếng, không thể để ông hồ đồ bị lung lay, nếu thật nghe lời con gái lớn, thì có chuyện mất
Đúng là đồ con gái lớn không đáng tin cậy mà
Đúng là con nha đầu, không đáng tin!..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.