Chuyện Cũ Kinh - Cảng

Chương 119: Vững Tâm Lý





Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lương Vi Ninh bỗng nhiên mất đi trạng thái bình thường
Trong đầu như có một sợi dây đứt phựt, toàn bộ suy nghĩ ầm ầm sụp đổ
Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng
Động tác lau tay của Trần Kính Uyên dừng lại, ánh mắt anh chậm rãi nâng lên
Ánh nhìn bình thản rơi vào gương mặt cô, thấy sắc đỏ lan nhanh với tốc độ đáng kinh ngạc, len lỏi khắp khuôn mặt, lan đến vành tai, thậm chí xuống cả cổ trắng ngần
Vô tình, anh đã mở cánh cửa ký ức của cô
Dòng ký ức ùa về như lũ lụt, không thể kiểm soát
Anh khẽ cười
Tiếng cười này, mang theo chút ấm áp và sủng ái, không xen lẫn cảm xúc nào khác, nhưng đủ để kéo Lương Vi Ninh trở lại thực tại
Cô cố gắng tĩnh tâm, ép mình quay về với thực tế
Cúi mắt, cô lẩm bẩm, cố chuyển đề tài:
“Thượng An nói gần đây cà phê không hợp khẩu vị anh
Lý do cụ thể là gì
Em lên đây hỏi để giải đáp.”
“Chỉ vì cà phê?”
Giọng anh trầm ấm, những ngón tay trắng nõn nằm gọn trong lòng bàn tay anh
Sức nóng từ khăn vẫn còn, nhưng không thấm vào đâu so với cảm giác da thịt chạm nhau
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu
Thực sự không chỉ vì chuyện này
Khi nhắc đến công việc chính, đầu óc cô nhanh chóng thoát khỏi trạng thái lơ mơ
Nhìn anh, cô nghiêm túc nói:
“Nếu không có gì bất ngờ, tổng đại lý của tuyến y tế phục hồi sắp có động thái lớn
Em sẽ cố gắng kéo dài thời gian, tạo điều kiện để anh cử người điều tra.”
“Có thể kéo dài bao lâu?” Anh hỏi
Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa ra thời hạn:
“Nhiều nhất là nửa tháng.”
Tưởng rằng thời gian như vậy là gấp gáp, nhưng Trần tiên sinh lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh
“Chỉ cần ba ngày.” Anh nói
Ba ngày
Với quy mô quốc tế, vừa phải tìm ra nhà máy ngầm, vừa thu thập chứng cứ, đây rõ ràng không phải việc dễ dàng
Cô không biết rằng, nhờ mối liên quan với Trần Thiệu An – cậu ấm nhà họ Trần – mà vụ việc này ngay từ đầu đã có một bước đột phá quan trọng
“Gan lớn thật, ngay tại New York.” Trần Kính Uyên đặt khăn xuống, bình thản căn dặn:
“Trước khi có kết luận, không được liên hệ riêng với người trong nội bộ tổng đại lý
Chờ thêm hai ngày, để bộ phận pháp chế công bố văn bản chính thức.”
Một khi có đủ chứng cứ, sẽ ngay lập tức chuyển sang thủ tục pháp lý
Lương Vi Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu
Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn thấy có gì đó không ổn
“Em là người phụ trách tuyến y tế phục hồi, lẽ nào lại không được tham gia?” Cô nhìn anh, nghiêm túc hỏi
Cô gái nhỏ rất kiên định
Anh không trả lời thẳng, chỉ để lại một câu:
“Tự giữ mình trong sạch.”
Nói xong, anh đứng dậy, bước về phía phòng nghỉ, có vẻ muốn thay đồ để chuẩn bị xuống lầu
Cô nhanh chóng đứng lên, định đi theo tranh luận thêm
Thân hình cao lớn bất ngờ dừng lại, cô không kịp phanh lại, va vào lưng anh
Cô ôm mũi, nước mắt trực trào
Anh quay người, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra để kiểm tra
“Không sao, chỉ hơi đau chút thôi.”
Cô hít một hơi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, liền tiếp tục:
“Anh từng bảo em xuống tuyến dưới học hỏi, không chỉ để nâng cao năng lực chuyên môn, mà còn hiểu rõ quy luật cạnh tranh khắc nghiệt trên thương trường
Thành bại có thể quyết định trong chớp mắt, em muốn tự mình trải nghiệm, rèn luyện tâm lý vững vàng.”
Lý lẽ thuyết phục, nói năng đâu ra đấy
Cô luôn giỏi dùng chính những lời của đối phương để phản bác, kín kẽ không chút sơ hở
Nhưng Trần tiên sinh không dễ bị lay chuyển
Cô gái nhỏ cố chấp, nhất quyết chọn đúng lúc Trần tiên sinh sắp ra ngoài để làm mình làm mẩy
Về cả công lẫn tư, lời của người ở vị trí cao như anh không có đường quay lại
Không chấp nhận thương lượng
Trong cơn tức giận, Lương Vi Ninh đứng trước tủ quần áo, tùy tiện chọn một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm, không chút biểu cảm đưa ra:
“Chiếc này đẹp.”
Cô biết rất rõ, nó không hề hợp với chiếc sơ mi anh đang mặc
Trần Kính Uyên tay cài khuy áo, tay kéo cô lại gần, nói:
“Tự em làm đi.”
Cô lúng túng
Cô hoàn toàn không biết thắt cà vạt, dù chỉ một chút
Thế là, cô cả gan làm bừa, vòng vài vòng, rồi thắt thành… một cái nơ bướm
Cố ý phá phách
Cô tưởng rằng như thế, anh sẽ không biết làm gì với cô
Sai lầm hoàn toàn
Cuối cùng, chiếc cà vạt dễ dàng bị Trần tiên sinh kéo xuống
Bóng dáng cao lớn phủ xuống, bàn tay to lớn siết chặt eo cô, chưa kịp phản ứng, cô đã bị xoay người, ép lưng vào gương đứng
Cảm giác lạnh lẽo từ gương kích thích mọi dây thần kinh của cô
Cô gái nhỏ chậm hiểu, cuối cùng cũng nhận ra nguy hiểm đang tới gần
Cô run run nhắc nhở:
“Ngài… ngài có hẹn.”
Khi cơn nguy biến ập đến, lời lẽ trở nên kính cẩn một cách kỳ lạ
Hàng mi dài cong vút, thỉnh thoảng chạm vào gương, ánh mắt mờ mịt, ngấn nước như sắp khóc
Trần Kính Uyên nửa ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt cô, giọng trầm thấp:
“Cách rèn luyện tâm lý vững vàng không chỉ có một, em có muốn thử không?”
Cô đỏ mặt lắc đầu, tỏ ý phản đối
“Cho em mười phút, nghĩ ra một lý do mới để thuyết phục anh.” Anh nói chậm rãi, vừa nói vừa khéo léo xử lý chiếc cà vạt
Chiếc cà vạt đỏ sẫm quấn quanh cổ tay cô, sắc trắng của làn da đối lập hoàn toàn với màu đỏ, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ
Bàn tay to lớn của anh bắt đầu khám phá, qua mép váy, chạm vào nơi nhạy cảm
Qua tấm gương, anh nhìn thấy khuôn mặt nghiêng cúi của cô, ánh mắt nhắm chặt, môi mím lại
Mỗi tế bào trên cơ thể dường như đang gào thét phản kháng, nhưng cô không hề lên tiếng
Một sự im lặng đầy trách móc
Trần tiên sinh mạnh mẽ, bá đạo, không chút lay chuyển
Cuối cùng, anh ngừng lại, xoay người cô lại đối diện mình, để cô nhìn thẳng vào mắt anh
Cô ngẩng lên, ánh mắt không hề nao núng, dù cả người vẫn còn căng thẳng
Hai người im lặng đối đầu một lúc
Khi lên tiếng, giọng anh trở nên điềm tĩnh:
“Cùng một loại cà phê, trước đây anh có thể uống, nhưng giờ tại sao lại khó chịu?”
Liên quan gì đến cà phê
Cô im lặng nhìn anh, chờ câu trả lời
“Lúc đầu, anh cũng không hiểu.” Trần Kính Uyên hạ mắt, chậm rãi tháo cà vạt khỏi cổ tay cô, động tác dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với thái độ lạnh lùng lúc trước
Cô được thả ra, nhưng hai tay vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh
Cô nhìn anh không nói gì, đôi môi hơi mấp máy, cuối cùng chọn cách im lặng chờ xem anh định làm gì
Thật sự có chút sợ hãi
Cô biết rõ, sự ngang bướng vừa rồi đã khiến anh không hài lòng
Lần trước trong phòng tắm, Lương Vi Ninh đã lĩnh hội thái độ của anh
Anh muốn cô yên tâm học hỏi, làm dự án, mở rộng tầm nhìn, không cần quá tinh thông nhưng phải nắm được cơ bản
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngoài điều đó ra, không có gì khác
Cô vốn nên vô điều kiện chấp nhận
Bởi cô tin rằng, Trần tiên sinh sẽ không làm hại cô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù đôi lúc không hiểu được, nhưng anh chắc chắn làm vì lợi ích của cô
Thế nhưng, sự quan tâm ấy trong lòng cô cứ lênh đênh, không tìm được điểm tựa
Cô thấy bối rối, mông lung, và không thoải mái
Giống như cốc cà phê kia, nhìn như chưa từng thay đổi, nhưng thật ra khẩu vị của chủ nhân đã âm thầm đổi khác
Trong sự tĩnh lặng, cô nghe anh nói:
“Sau đó, anh dần hiểu ra.”
“Hiểu gì?”
Cô chăm chú nhìn anh
Anh tùy tiện ném chiếc cà vạt vào giỏ đựng đồ, cẩn thận chỉnh lại váy áo cho cô, giọng điềm tĩnh:
“Khi một người đã nếm trải vị ngọt, sẽ không còn muốn tiếp tục uống thứ đắng nữa.”
Mơ hồ khó hiểu
Cô ngẩn ngơ hỏi:
“Khi nào anh uống cà phê ngọt vậy?”
Câu hỏi vô cùng nghiêm túc
Ánh mắt anh sâu thẳm, dừng trên đôi mày và ánh mắt tinh tế của cô
Im lặng trong giây lát, anh bật ra một tiếng cười khẽ, gần như không nghe thấy
Anh ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai cô
Đôi môi mỏng của anh nhẹ lướt qua bên tóc mai của cô, giọng khàn khàn:
“Thế này, có tính không?”
“…”
Cô gái nhỏ đỏ mặt
Nói vậy, cũng có chút lý
“Vậy, sau này cà phê ba phần đường được không?”
Cô hỏi ý kiến anh
Trần tiên sinh phong độ, trả lại câu hỏi:
“Độ ngọt đến đâu, quyết định là ở em.”

Ngọt hay không là do cô
Đồng thời, anh cũng đang nhắc nhở: Đừng chọc anh tức giận, phải ngoan ngoãn nghe lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng cô lại không chịu thua
Cảm ơn bạn "CAO MINH THUAN HOA" donate cho bộ Nghiện Cực Độ 80K!!
Chúc bạn năm mới thành công nha nha nha !!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.