Đợi Lão Gia đi rồi, Thang Đại Hải và Tạ Vũ Khiết không cãi nhau nữa, bầu không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị, không ai nói gì cả, Trần Thuật hắng giọng một tiếng đi tới bên cạnh Khổng Nhược Khuê, hỏi: ” Hôm nay không có việc sao?”
“ Đương nhiên là có.” Khổng Nhược Khuê không hài lòng với câu hỏi của Trần Thuật: ” Tôi hot thế này, công việc nhiều lắm, có điều bận tới mấy thì cơm cũng phải ăn
Nếu tôi không chủ động nhắc nhở, tổng giám Trần, có phải là anh giả vờ quên giao hẹn của chúng ta không?”
Giờ đến lượt Tạ Vũ Khiết nheo mắt quan sát hai người này, thầm nghĩ, Khổng Khuê cô có việc gì chứ, ngồi uống trà đọc sách suốt chiều, danh nghĩa tới giúp tôi trang trí phòng tranh mà có làm gì đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó khi tôi đói hỏi tối nay ăn gì thì cô bảo là đi ăn món mỳ ngon nhất Hoa Thành ..
Giờ xem ra là có hẹn với chàng trai này rồi, hơn nữa tới đây không đơn giản là ăn mỳ
Rốt cuộc người này là ai, xem ra quan hệ không phải tầm thường đâu
Lần trước tình cờ gặp nhau ở nhà hàng đồ Tây, Tạ Vũ Khiết ngay tối hôm đó đã truy hỏi Khổng Nhược Khuê, Khổng Nhược Khuê chỉ một mực khẳng định là một đồng nghiệp mới ở tập đoàn Đông Chính, từng giúp đỡ cô một việc nhỏ, hơn nữa là người trẻ tuổi rất có năng lực sáng tạo
Tạ Vũ Khiết không cách nào tin lời Khổng Nhược Khuê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nam nhân ưu tú vây quanh cô còn ít à
Người trẻ tuổi có năng lực cũng ít chắc
Đừng nói giúp cô một việc nhỏ, nam nhân giúp cô cả chuyện lớn cũng không kể hết
Đã bao giờ cô để tâm tới một nam nhân như thế
Đã bao giờ cô dẫn họ tới nhà hàng chúng ta hẹn hò để ăn chưa
Cô đã bao giờ chủ động mời Bạch Khởi Nguyên có ơn lớn với cô ăn cơm chưa
Nói dối, đồ nói dối
“ Tôi mà là người keo kiệt như vậy à?” Trần Thuật nổi nóng: ” Chẳng phải là mỗi ngày một suất sa lát sao, tôi sớm giúp cô chuẩn bị rồi.”
Nói xong gọi: ” Lão Gia, món sa lát rau cải của cháu đã xong chưa?”
Khổng Nhược Khuê hứng thú hẳn: ” Thế sao, Lão Gia, chú cũng biết làm sa lát rau cải à?”
“ Sao mà chú không biết.” Lão Gia bê một cái rổ rau đi ra, đặt cả cái rổ lớn lên bàn trước mặt Khổng Nhược Khuê: ” Cái thằng nhóc thối tha này hỏi chú có biết làm sa lát không, chú còn tưởng là cái thứ cao cấp gì chứ, thì ra là rau cho thêm vài củ tỏi ..
Nó còn nói là để nuôi heo, heo ở đâu?”
“ Lão Gia.” Trần Thuật thất kinh la lớn át đi, muốn bịt mồm ông già này, nhưng mà mồm ông ta nhanh quá, y còn chưa kịp làm bất kỳ hành động gì thì ông ta đem lời không nên nói nói ra hết rồi, ra sức đẩy Lão Gia đi: ” Chú vào kia, vào kia nấu nướng đi, Tiểu Khuê đói rồi.”
“ Nuôi heo à?” Lão Gia đi một cái, mắt Khổng Nhược Khuê sắc như dao quét qua người Trần Thuật:
Lý Như Ý nhếch môi cười, nhìn bộ mặt hoảng loạn của Trần Thuật là hắn đoán ra được có trò hay rồi, cả Tạ Vũ Khiết và Thang Đại Hải cũng quay sang chỗ này, ai nấy đều ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác, đợi xem y cho Khổng Nhược Khuê một câu trả lời hợp lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Không phải, không phải thế đâu.” Trần Thuật trán đẫm mồ hôi, rối rít phân bua với Khổng Nhược Khuê: ” Tôi giải thích cách làm sa lát với Lão Gia, chú ấy nói, đây không phải là thứ cho heo ăn à?”
“ Đúng rồi, chú còn hỏi nó là sao thích ăn thứ này, trước kia thằng nhóc này chỉ ăn thịt không ăn rau.” Lão Gia chỉ Trần Thuật: ” Nó nói, không phải nó ăn, mà là heo ăn.”
“ Đúng, đúng là tôi có nói thế ..
Nhưng mà ...” Trần Thuật thầm hô không xong rồi, ú a ú ớ, Lão Gia ơi là Lão Gia, sao chú lại dồn cháu vào chỗ chết:
“ Heo ăn à?” Khổng Nhược Khuê rút đũa từ ống ra, giọng lạnh như làm không khí kết băng:
“ Đúng là heo ăn ...” Trần Thuật nhìn hung khí trong tay Khổng Nhược Khuê thì kinh hồn táng đởm, cuống quít vớ nắm rau trong sọt nhét ngay vào miệng nhau rau ráu: ” Tôi là heo, tôi là heo, nhũ danh của tôi là Heo.”
Thôi xong, Lý Như Ý chỉ muốn che mặt, ra đường không dám nhận tên này là bạn nữa, Thang Đại Hải và Tạ Vũ Khiết cắn rắn nhìn nhau cười, được một giây nhận ra không ổn, quay ngoắt đầu đi
Cho dù Trần Thuật đã vứt hết liêm sỉ đi rồi, Khổng Nhược Khuê mặt vẫn lạnh tanh, cầm củ cà rốt lên: ” Trong sa lát sao lại có củ cà rốt to thế này?”
Trần Thuật giải thích: ” Cà rốt dinh dưỡng phong phú, tác dụng bổ gan sáng mắt.”
Khổng Nhược Khuê lại nhặt lên một quả cà: ” Cái này thì ăn thế nào?”
“ ..
Rửa sạch rồi là ăn được, sa lát nhà làm tất nhiên về lượng là phải đầy đủ.” Trần Thuật nhìn quả cà mà choáng, trước đó có cà đâu, hơn nữa còn chuyên môn dặn Lão Gia bày biện cho đẹp ..
Sao ông lại cho cà vào rổ bê ra thế này
“ Phía dưới còn có rất nhiều ớt xanh.” Khổng Nhược Khuê cầm đũa chỉ:
“ Tôi thấy ăn ít ớt xanh có tác dụng ..
giúp dạ dày co bóp ..
Có lợi cho ..
Sức khỏe, rất có lợi ...” Trần Thuật mồ hôi ướt lưng, càng ngày càng khó ăn nói:
“ Ớt xanh đâu?” Lão Gia ở trong bếp đi ra: ” Tôi muốn làm món lòng xào ớt xanh, sao ớt lại biến mất rồi.”
Chợt thấy trong tay Khổng Nhược Khuê, cao hứng nói: ” Té ra tôi cho vào rổ rau.”
Nói xong lấy ớt xanh vào phòng
Gian ngoài im ắng tới nghe được tiếng kim rơi
Khổng Nhược Khuê cười càng lúc càng lạnh: ” Tổng giám Trần, đây là cách anh đối xử với chân to à, có phải anh cần giải thích với tôi một câu không?”
“ Tổng giám Trần, cậu làm như vậy là không được rồi.”
Thang Đại Hải bộ dạng khó ưa chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhảy vào góp vui: ” Đã hứa mời chị họ ăn sa lát, vậy mà cậu làm một rổ rau hỗn tạp là có ý gì
Nam tử hán đại trượng phu, một lời hứa ngàn vàng, nói được phải làm được chứ
Tôi không phải là người thích thêu dệt thị phi, nhưng mà chuyện này xảy ra với tôi, nhất định tôi không chịu nổi.”