Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 151: Nam nhân toàn là đồ nói dối




Khổng Nhược Khuê nghiêng đầu nhìn bộ dạng si ngốc của Trần Thuật, cười rất đắc ý: ” Có phải nghe tới mê rồi không?”
“ Quá hay.” Trần Thuật hoàn hồn: ” Dễ nghe như hát nhép vậy.”
“ Anh có ý gì thế, bản tiểu thư đây không thèm hát nhép nhé, tôi từ nhỏ đã luyện giọng, về sau hát ca khúc thịnh hành, bỏ công sức không ít.”
“ Tôi ví von vậy thôi mà.: Trần Thuật chân thành nói: ” Cô có thể đứng trên vũ đài hào quang vạn trượng đó, đâu phải là một chuyện dễ dàng, cạnh tranh với đồng nghiệp cùng tuổi, khiêu chiến từ người mới, công chúng soi mói khắt khe ..
Có ngày nào không phải dốc hết toàn lực ứng phó?”
“ Anh hiểu vậy sao?: Khổng Nhược Khuê ngạc nhiên:
“ Dù sao tôi cũng sắp nổi tiếng rồi mà.” Trần Thuật ưỡn thẳng lưng lên: ” Đợi đến khi tôi thành biên kịch vàng của giới giải trí, cũng phải đối diện với khó khăn và áp lực giống cô ..
Cho nên tôi nhập vào thân phận của cô, cảm thụ trước một chút.”
Khổng Nhược Khuê bĩu môi không thèm nói
Hai người cứ vậy thong thả dạo bước bên sông, nước chảy róc rách, ánh trăng rực rỡ
Bên bờ sông có trải đường chạy bộ bằng chất dẻo, thi thoảng lại có người chạy vượt qua bọn họ, nhưng không biết rằng cô gái mình vừa chạy sượt qua vai là đại minh tinh Khổng Nhược Khuê ..
Và Trần Thuật sắp thành biên kịch vĩ đại
“ Tôi vừa nhận một bộ phim.” Khổng Nhược Khuê chợt thông báo một tin bất ngờ:
“ A, tôi chưa từng nghe nói.” Trần Thuật kêu lên kinh ngạc:
“ Là một kịch bản điện ảnh tên Nghịch Lân, tôi rất thích, nữ chính trước đó vì vài vấn đề mà thay đổi, bọn họ tới tìm tôi thảo luận, tôi xem qua kịch bản, thấy không tệ, là vai diễn tôi chưa từng khiêu chiến, cho nên tôi nhận.” Khổng Nhược Khuê mỉm cười:
Là một biên kịch Trần Thuật có chút ghen tỵ với người có kịch bản được cô chọn: ” Là phim hiện đại hay cổ trang?”
“ Cổ trang, ở thời đại mà ai cũng có giấc mộng đồ long, nam chính lại chính là con rồng duy nhất trên thế gian ..
Thế nào, thấy thú vị không?” Khổng Nhược Khuê hào hứng kể:
“ Đúng là thú vị thật, tôi rất mong đợi vai diễn đặc sắc nữa của cô.”
“ Tôi sẽ nỗ lực, gặp được kịch bản hay, tôi sẽ dốc toàn lực, nếu không sẽ là thiếu tôn trọng với bản thân và tác giả.”
“ Đúng thế, tôi cũng phải nỗ lực viết một kịch bản hay, có thể khiến cô Khổng Khuê xem xong nảy sinh ham muốn cường liệt, không diễn không thể.”
“ Vậy thì kịch bản tiếp theo đi.” Khổng Nhược Khuê giơ hai nắm đấm làm động tác cổ vũ: ” Biên kịch Trần phải thật nỗ lực đấy.”
“ Được.” Trần Thuật kiên định đáp:
Chẳng biết sao thời gian trôi qua nhanh thế, quãng đường ngắn như thế, bất tri bất giác bọn họ đã tới Tử Viên ở bên đê Châu Giang, tiểu khu Khổng Nhược Khuê cư trú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật chỉ bậc thang đá cao ba bốn mét: ” Đi lên đây là thấy cửa tiểu khu nhà cô rồi.”
“ Phiền biên kịch Trần đưa tôi về nhà rồi.” Khổng Nhược Khuê hơi cúi người cám ơn:
“ Sao mà phiền được, có thể đưa đại minh tinh Khổng Khuê về nhà là chuyện vô số nam nhân mơ mộng.” Trần Thuật đặt hờ tay lên ngực trái, cúi mình đáp lễ: ” Lại còn được nghe giọng ca của cô Khổng Khuê, dù đưa mười lần, trăm lần cũng đáng.”
“ Thật không?”
“ Đương nhiên là ...” Trần Thuật chưa nói hết đã giật mình cảnh giác: ” Cô định làm gì?”
Từ cái lần Trần Thuận thuận miệng hứa mỗi ngày mời Khổng Nhược Khuê một suất sa lát, y liền trở thành con nợ, thế là y rút ra được một bài học, ngàn vạn lần đừng tùy tiện hứa hẹn với một cô gái, cô ấy sẽ coi là thật
“ Cho anh một cơ hội mơ ước thành sự thật.” Khổng Nhược Khuê khoanh tay trước ngực, bộ dạng tôi xem trọng anh: ” Nếu biên kịch Trần thấy đưa tôi về là điều vô số nam nhân mơ mộng, vậy công việc trong mơ này sẽ giao cho anh ..
Có thấy cảm động không?”
Biết ngay mà, Trần Thuật vội phân bua: ” Tôi chỉ nói mà thôi, tôi không có ý đó ...”
“ Nói như vậy vừa rồi lời biên kịch Trần nói chỉ đều là lời nói dối
Đưa tôi về cũng là trái lòng
Vì tôi mà viết kịch bản là giả
Khen tôi hát hay là lừa gạt phải không?” Khổng Nhược Khuê lạnh giọng chất vấn liên tiếp:
“ Không phải, tôi không có ý đó.” Trần Thuật toát mồ hôi hột:
“ Vậy anh có ý gì?”
“ Tôi … tôi …”
“ Hừm, nam nhân các anh đều có tên là Nói Dối.”
Vì không để Khổng Nhược Khuê sửa tên toàn bộ nam nhân trên đời, Trần Thuật đành chấp nhận hiệp ước bất bình đẳng
Rõ ràng là cô có xe riêng, nhưng lại muốn tôi đưa cô về, không phải là quá đáng sao
Đáng lẽ ra phải là ngày ngày cô phải đưa tôi về mới đúng
Đi hết bậc thang đá, Khổng Nhược Khuê đứng lại dưới hàng cọ cao lớn trước cổng tiểu khu, ánh trăng xuyên qua tán lá, thẩm thấu xuống dưới, chiếu lên khuôn mặt cô, khoảng sáng tối đan xen nhau, càng tăng thêm cảm giác mộng ảo
Thật là đẹp
Tích tắc Khổng Nhược Khuê quay lại, đôi mắt luôn sáng ngời chợt có thêm chút dịu dàng, giống giọt nước dính trên lá liễu sau trận mưa xuân, Trần Thuật thấy tim mình lỗi nhịp
“ Anh nói, trước kia lý tưởng của anh là đợi có tiền rồi sẽ chuyển vào Tử Viên, bây giờ còn ý nghĩ đó nữa không?”
Không thể nào, thế này không phải nhanh quá à, Trần Thuật khựng người: ” Ý cô là gì?”
“ Tôi có thể giúp anh, trong tiểu khu thường có nhà cho thuê, nếu anh muốn tới, tôi có thể sai người tìm phòng giúp anh ...” Khổng Nhược Khuê như đoán được suy nghĩ của Trần Thuật, co chân đá vờ: ” Anh nghĩ đi đâu vậy hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi thèm vào mà ở với anh.”
“ Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Móa, cô gái này quá thông minh, chỉ một phản ứng nhỏ của mình mà nhận ra rồi, Trần Thuật cười, ở cùng Khổng Nhược Khuê là chuyện rất thoải mái, vì cô rất thông minh, nói chuyện không cần tốn sức, cô cũng rất thoải mái, nên nói chuyện không cần phải dè dặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người mặc dù quen nhau chưa lâu, nhưng lại như bạn bè lâu năm
Bảo an ở cửa cứ nhìn về phía này suốt, Khổng Nhược Khuê không tiện dừng lại quá lâu nếu không gây chú ý: ” Tôi về đây.”
“ Ừ, đi xa như vậy, cô mau về nghỉ đi.”
“ Anh cũng về đi.”
“ Được, tôi bắt xe.” Trần Thuật rút di động ra định đặt xe:
“ Không cần đâu.” Khổng Nhược Khuê chỉ chiếc xe RV từ xa đi tới đang nháy đèn pha báo hiệu: ” Lái xe sẽ đưa anh về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.