Vương Thiều có cảm giác thứ gì đó chẹn ở lồng ngực, quanh đi quẩn lại, chẳng phải là phương án "quyết không bỏ qua" của Trần Thuật sao
Nếu bên phía thương hiệu kia không chịu lui bước, chẳng lẽ kéo nhau ra tòa thật à
Như thế ảnh hưởng hết sức khó lường
“ Tiểu Khuê, tôi thấy chuyện này chúng ta phải thảo luận thật kỹ càng, không nên quyết định vội vã
cô cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi tới khi khỏe rồi, tôi sẽ gọi cả đội ngũ quản lý tới, chúng ta sẽ mở cuộc họp.”
“ Không phải đã họp rồi sao?” Khổng Nhược Khuê dứt khoát nói: ” Chị Thiều, nếu chúng ta một mức nhún nhường, chỉ khiến họ thấy chúng ta dễ bắt nạt mà o ép thêm.”
“ Người khác đều thế cả, chúng ta nhịn một chút là qua, sao cần đứng ra?” Vương Thiều không muốn tranh luận căng thẳng với Khổng Nhược Khuê, cố mỉm cười song hết sức gượng gạo:
“ Nếu không ai muốn đứng ra thì để tôi đứng ra.” Khổng Nhược Khuê hết sức kiên định: ” Dù thế nào cũng phải có người đứng ra chứ.”
“ Tiểu Khuê ...” Vương Thiều còn định khuyên nhủ thì di động cầm trên tay rung lên, xem số nói: ” Bọn họ gọi điện thoại tới.”
“ Vậy làm phiền chị Thiều rồi.”
Vương Thiều khẽ gật đầu, vừa nhận máy vừa đi nhanh ra ngoài phòng bệnh, khi đóng cửa lại còn không quên đưa mắt ra hiệu cho hai trợ lý, ý là khéo léo chút, trông coi Khổng Nhược Khuê cho tốt, đừng để sói tha mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khổng Nhược Khuê lại cúi đầu xem điện thoại, trả lời lời thăm hỏi của bạn bè biết cô bị thương, nói với một trợ lý: ” Tiểu Tuyết, cô tới công ty chỉnh lý một chút những điểm trọng yếu xảy ra ngày hôm nay, trao đổi với tổ tuyên truyền, thống nhất phương án, đừng để đám phóng viên bịa đặt bừa bãi.”
“ Vâng Khuê tỷ.” Một cô gái tóc ngắn đeo kính đặt bình nước xuống, mang laptop đi ra ngoài:
“ Tôi muốn uống trà sữa ở nam thành, Tĩnh Tĩnh, cô đi mua cho tôi hai cốc.”
“ Khuê tỷ, để em đặt trên mạng nhé.” Tĩnh Tĩnh là cô gái mập mạp, lực lưỡng, khỏi đoán cũng biết là chuyên phụ trách công tác cần "cơ bắp" trong đội ngũ, còn khoe: ” Em là khách hàng kim cương, được ưu tiên phục vụ đấy, 15 phút là có.”
“ Cô tự mình đi đi, chẳng may họ không cẩn thận, trà sữa sánh hết ra ngoài thì sao?” Khổng Nhược Khuê có vẻ rất lo lắng cho món trà sữa yêu thích:
“ Nhưng mà Khuê tỷ, em đi rồi không còn ai chăm sóc cho chị nữa.” Tĩnh Tĩnh hơi lo lắng nói:
“ Tôi đâu có bị thương nặng tới mức cần chăm sóc gì chứ, cùng lắm thì bảo người ta rót cho cốc nước thôi, không phải có tổng giám Trần ở đây rồi à?”
“ Vâng.” Tĩnh Tĩnh hơi ngần ngừ nhìn Trần Thuật một cái, cố tình nói lớn: ” Khuê tỷ đừng lo, em sẽ về rất nhanh.”
Rồi vội vội vàng vàng đi ngay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Ừ.” Khổng Nhược Khuê gọi với theo: ” Này, thuận tiện tới hiệu bánh CW tây thành mua cho tôi bánh gato matcha nhé.”
“Vâng!”
Cạch
Cửa phòng bệnh đóng lại, vậy là trong phòng chỉ còn Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê
Khổng Nhược Khuê cứ cúi đầu gửi tin nhắn, giống vĩnh viễn không hết vậy
Có điều đúng là thế thật, cô vào nghề đã bảy tám năm rồi, nhân duyên trong nghề rất tốt, chuyện cô quay chụp quảng cáo bị thương hẳn là đã truyền đi qua mạng internet, người quen biết tất nhiên ngay lập tức gửi tin nhắn biểu thị quan tâm thăm hỏi
Trần Thuật rảnh rang đành đứng ở một bên nhìn cô gửi tin nhắn
Nhìn, nhìn mãi phát hiện lỗ tai Khổng Nhược Khuê đỏ lên, í, đỏ lan sang cả cổ rồi kìa, đến cả má cũng đỏ
Sao mặt mình cũng đỏ
Chẳng lẽ vì mình nhìn cô ấy lâu quá làm cô ấy xấu hổ
Trần Thuật thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà trong phòng chỉ có hai người, mình không nhìn cô ấy, chẳng lẽ đi nhìn trần nhà
Cơ mà nhìn nhau mãi thế này cũng không ổn lắm
“ Cô, uống nước không?”
“ Được.”
Khi Tĩnh Tĩnh rời đi đã đun nước, Trần Thuật đem bình giữ nhiệt của Khổng Nhược Khuê rửa một lượt, sau đó tráng sạch bằng nước sôi rồi đổ nước vào
Thử nhiệt độ thấy hơi nóng, lại đổ thêm một chai nước khoáng vào, tới khi nhiệt đồ vừa vặn mới thôi
Không biết rằng khi y vừa mới quay đi rửa bình lấy nước thì Khổng Nhược Khuê cũng ngẩng đầu nhìn
Tuấn dật điềm tĩnh, tựa như gió mát trăng khuya, mang theo một mùi sách vở nho nhã, ánh mắt chuyên tâm nhìn chiếc cốc in hình heo con Peppa, giống như đang làm một việc cực kỳ nghiêm trang
Vì người cao mà bệ rửa tay lại thấp nên phải hơi cúi xuống, tựa như hình cánh cung tràn ngập sức sống
Vừa thấy Trần Thuật quay người, Khổng Nhược Khuê lập tức thu hồi ánh mắt bấm di động
Trần Thuật đưa cốc nước cho Khổng Nhược Khuê: ” Cô uống thử xem vừa chưa?”
“ Được.”
Khổng Nhược Khuê nhận lấy uống một ngụm, rất vừa vặn, thế là uống ực một ngụm lớn
Từ lúc ngã tới giờ, hết kiểm tra lại chụp x quang, bận rộn nửa ngày trời không uống ngụm nước nào, giờ đúng là khát rồi
Úp di động xuống, đặt cốc nước ở trên bàn đầu giường, Khổng Nhược Khuê ngẩng đầu lên: ” Tôi còn cho rằng tổng giám Trần nhìn thấy tin tức tôi bị thương sẽ tới thăm ngay lập tức, không ngờ lại là được công ty ủy thác ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật là xúc động.”
Trần Thuật cười khổ, không ngờ Khổng Nhược Khuê không bỏ qua cho lỗi vô tâm của y: ” Khi đó không phải là nhiều người sao, nói chuyện không tiện, cô không thấy chị Thiều đề phòng tôi như phòng trộm à ..
Nếu tôi mà nói tôi tới thăm cô, chị ấy có đuổi tôi đi không?”
“ Vậy rốt cuộc anh có phải là trộm không?”
“ Tôi đương nhiên không phải trộm.” Trần Thuật vỗ ngực đảm bảo: ” Tôi lấy nhân cách Thang Đại Hải ra đảm bảo, tôi không phải là trộm.”
Khổng Nhược Khuê phì cười, nguýt y một cái: ” Tôi nghe bạn bè nói, nhân cách Thang Đại Hải không ra sao hết.”
“ Đó là vì cô chưa hiểu anh ấy, Thang Đại Hải nhìn có vẻ tùy tiện không đáng tin, nhưng mà …”
“ Không được giải thích.” Khổng Nhược Khuê bá đạo cắt ngang:
Trần Thuật vẫn há mồm, quả nhiên không có thêm lời nào phát ra nữa
Lúc thì thông minh quá mức, lúc lại thành tên ngốc, Khổng Nhược Khuê đột nhiên lại đổi chủ đề: ” Lạc Kiệt biết tôi bị thương lại không tới mà phái anh tới, điều này không phù hợp với con người tổng giám Lạc.”
“ Anh ta nói phải cùng Bạch Khởi Nguyên đi Bắc Kinh tham gia hoạt động, xung đột về lịch trình.”
“ Quả nhiên là thế.” Khổng Nhược Khuê nhếch môi cười nhạt: ” Ôm được cái chân to hơn thì tất nhiên là không muốn tới thăm nghệ sĩ sắp hết thời như tôi.”
Hết thời
Trần Thuật tuy không hiểu sao Khổng Nhược Khuê vì sao nói câu đó, nhưng nhận ra cơn giận của cô: ” Giận sao?”
“ Đương nhiên.” Khổng Nhược Khuê gật đầu, không che giấu tâm sự của mình: ” Nếu quá nhiều người tới thăm, trong lòng sẽ thấy rất phiền
Nhưng không có ai tới thăm, lại cảm thấy thảm, có phải có phải là quá kém cỏi không?”
“ Không đâu.” Trần Thuật lắc đầu: ” Con người là thế, đa phần giống nhau mà.”