Khổng Nhược Khuê cầm cốc nước lên uống, đột nhiên cảm giác bụng không được thoải mái lắm, cô đặt cốc nước xuống, ánh mắt cổ quái nhìn Trần Thuật, mím môi không nói gì
Nhưng càng nhịn, cảm giác lại càng cường liệt
Giống như trên mặt có cái mụn, khi không phát hiện ra nó, nó muốn mọc thế nào thì mọc
Khi phát hiện ra sự tồn tại của nó rồi, chỉ muốn xé toạc ra
Còn muốn áp chế, cảm giác đó càng không sao đè nén được
“ Lúc tôi bị bệnh cũng thế, vừa muốn bạn bè tới, lại sợ họ tới lại phải ứng phó, làm bệnh thêm nặng ...” Trần Thuật đang nói chợt nhìn thấy Khổng Nhược Khuê cắn chặt môi dưới, có vẻ đứng ngồi không yên, vội hỏi: ” Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”
“ Trần Thuật ...” Khổng Nhược Khuê mặt đỏ au, giọng lí nhí như tiếng rên:
“ Sao lại thế này, sao mặt đỏ như thế?” Trần Thuật hơi cuống:
“ Phiền anh một việc.”
“ Cô cứ nói đi.”
Khổng Nhược Khuê hít một hơi, lấy dũng khí nói: ” Đỡ tôi xuống giường.”
Trần Thuật gạt phắt đi: ” Xuống giường làm cái gì, chân của cô bó bột, bác sĩ đã nói là không được dùng lực.”
“ Nhưng tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Khổng Nhược Khuê nghiến răng rít nho nhỏ:
Có rất nhiều cô gái không hiểu được vì sao mình bị bệnh, bạn trai không ngừng khuyên họ uống nhiều nước ấm, thậm chí câu nói "uống nhiều nước ấm" đã thành một trong ba đặc trưng lớn của chàng trai thẳng
Uống nhiều nước ấm, có phải vào nhà vệ sinh không
Khi sức khỏe yếu ớt, có phải nhờ bạn trai đỡ hoặc ôm không
Đây chính là thủ đoạn của bạn trai, chỉ là cô gái không hiểu được thâm ý biểu đạt trong câu nói đó mà thôi
Trần Thuật không nghĩ nhiều như thế, y sở dĩ bảo Khổng Nhược Khuê uống nước đại biểu cho sự quan tâm, cũng là kiếm đề tài nói chuyện ..
Dù sao cùng ở trong một gian phòng, nếu không nói gì đó sẽ rất lúng túng
Thế nên vấn đề liền xuất hiện
“ Anh nói đi chứ?”
Thấy Trần Thuật đứng trơ ra đó, Khổng Nhược Khuê tức mình nói, vốn đã thấy mất mặt, chẳng lẽ còn để người ta nói lại một lần nữa sao
Vừa rồi đuổi hai trợ lý ra ngoài, chỉ muốn để không gian riêng với nhau một chút, nào có ngờ xảy ra chuyện này
Giờ muốn nhịn tới lúc Tĩnh Tĩnh về không kịp nữa, dù sao muốn mua trà sữa ở thành nam rồi chạy sang thành tây mua bánh matcha, còn bận hơn cả Hoa Mộc Lan ..
“ A, tôi hiểu rồi.” Trần Thuật lúc này mới tỉnh ra, phản ứng có phần máy móc: ” Cô đừng cử động, trước tiên tôi giúp cô di chuyển thân thể, sau đó bế cô vào nhà vệ sinh.”
“ Chân trái tôi có thể dùng sức, anh dìu tôi là được rồi.” Từ "bế" quá thân mật, Khổng Nhược Khuê chưa tiếp nhận được:
“ Được.” Trần Thuật định đưa tay ra đỡ Khổng Nhược Khuê, nhưng không biết phải làm thế nào, vì đụng vào đâu cũng cảm giác không thích hợp, thế nào cũng phải chạm vào da thịt Khổng Nhược Khuê:
Nhưng không chạm vào thịt, chẳng lẽ bê giường à
Khổng Nhược Khuê đưa tay ra, Trần Thuật dùng một tay đỡ lấy cánh tay cô, tay khẽ ôm hờ lấy lưng, như thế khi rời giường, cô có thể dùng lực
Khả năng vì Trần Thật dùng sức quá nhẹ, Khổng Nhược Khuê vừa muốn ngồi dậy lập tức ngã xuống
"Á ..
Chân phải chạm vào giường, Khổng Nhược Khuê kêu ra tiếng
“ Xin lỗi, xin lỗi.” Trần Thuật lúc này chẳng để ý kiêng kỵ dì nữa, dùng sức ôm lấy eo Khổng Nhược Khuê bế lên, không kịp cảm thụ da thịt đàn hồi trong lớp vải mỏng, nhẹ nhàng đặt chân trái cô xuống đất trước, chân phải giơ lên không: ” Thế này không tiện đi lại, cô để chân phải trên chân trái của tôi, sau đó tôi hô một hai một hai, chúng ta cùng bước đi
Một là chân trái, hai là chân phải, đã chơi trò hai người ba chân chưa, tôi dùng sức, cô không cần.”
“ Tôi biết.”
“ Chân của thôi sẽ chở chân cô đi, ngàn vạn lần đừng dùng sức nhé.” Trần Thuật dặn lần nữa:
“ Tôi hiểu.”
Đợi tới khi Khổng Nhược Khuê cẩn thận đặt chan phải bị thương lên chân mình, Trần Thuật vòng tay qua lưng cô, ôm chắc lấy eo, hô khẩu hiệu
“ Một hai ..
Một hai ..
Một hai ...”
Hai người phối hợp rất ăn ý, Trần Thuật lau sạch bệ xí, sau đó đỡ Khổng Nhược Khuê ngồi xuống, sau đó đóng cửa phòng về sinh lại, đứng ở cửa chờ
“ Trần Thuật ...” Khổng Nhược Khuê từ bên trong nói vọng ra:
“ Ừ.”
“ Anh có thể ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ra ngoài cửa phòng trông giúp tôi được không?”
“ À .
Ừ ..
“ Trần Thuật tự tát bản thân một cái, mình đứng quá gần sẽ nghe thấy hết động tĩnh trong nhà vệ sinh, liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại đứng ngoài:
Thở phào một hơi, vừa rồi tim muốt rớt ra ngoài vậy, tay vẫn còn cảm giác gì đó, định đưa lên mũi ngửi, cảm giác thế thì biến thái quá, quyết định thôi
Vài phút sau, Trần Thuật cảm thấy bằng này thời gian chắc là đủ rồi, vì thế liền đi vào hỏi: ” Xong chưa?”
“ Xong rồi.” Khổng Nhược Khuê trả lời:
Trần Thuật đi tới bên cửa nhà vệ sinh, cẩn thận nói: ” Tôi vào nhé.”
“ Vào đi.”
Trần Thuật mở cửa phong vệ sinh ra, Khổng Nhược Khuê đã mặc quần áo vào, ngồi trên nắp bệ xí, hạ mi cúi đầu, mặt đỏ như ráng chiều, không nhúc nhích chút nào
“ Vậy ...” Trần Thuật biết lúc này phải nói gì đó để phá vỡ không khí lúng túng này, nói bất kỳ cái gì cũng được, nhìn bộ dạng của cô, mồm miệng lại trở nên vụng về:
“ Cuối cùng ngươi cũng tới.” Khổng Nhược Khuê giọng ai oán:
“ Hả?” Trần Thuật chẳng hiểu cái gì hết, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, mình đi chưa tới năm phút thôi mà, có lâu đâu:
“ Ngươi nói, ngươi đi ba năm rồi về cưới ta, ta tin ngươi
Vậy mà ba năm rồi lại ba năm, ta đã đợi ngươi hai mươi sáu năm ...”
“ ...” Thôi hỏng rồi, nha đầu này lại lên cơn nghiện diễn xuất rồi, hôm nay diễn vai gì đây, Trần Thuật nhất thời chưa nhập vai được, đành lấy tĩnh chế động:
“ Tóc ta đã bạc rồi, da ta đã nhăn nheo, mắt ta cũng sắp mù
Nhưng cuối cùng ngươi cũng đã về, cho dù lúc này chết đi, ta cũng có thể mang theo nụ cười.”
“ Xin lỗi.” Trần Thuật tìm được chút linh cảm nặng nề nói: ” Ta tìm nàng mãi, tìm mãi, nhưng không sao tìm được nàng.”
“ Ta biết, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm được ta
Quá Nhi ...”
“ Cô cô ...”
“ Được rồi.” Khổng Nhược Khuê lau nước mắt bên khóe: ” Có thể đỡ tôi lên được rồi.”
Ặc, vừa nhập vai một chút, không phải giờ đến lúc ôm nhau đoàn tụ mùi mẫn à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô có lương tâm chút, diễn phải có đầu có cuối chứ
Nhưng người ta là chân to, người ta không muốn diễn, đành chịu
Trần Thuật đi tới đỡ Khổng Nhược Khuê đứng dậy: ” Theo cách vừa rồi, chúng ta đi lần nữa.”