Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 163: Tôi là fan não tàn của cô ấy




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Khởi Nguyên đưa tay ra, trợ lý phía sau biết ý lập tức đưa khăn giấy cho hắn, hắn đặt nhẹ vào tay Vương Thiều, nhẹ giọng an ủi: ” Được rồi chị Thiều, đừng khóc nữa, bao năm qua chị làm bạn bên cạnh Tiểu Khuê, vì cô ấy mà hi sinh thế nào, chúng tôi đều thấy
Dù không có công lao thì cũng đã vất vả, nếu chị đi, chị bảo Tiểu Khuê phải làm sao?”
“Bây giờ là lúc cô ấy cần chị giúp che mưa chắn gió tới từ bốn phương tám hướng.”
“ Có chị, Tiểu Khuê có thêm một bức tường thành kiên cố, có thể chuyên tâm vào việc biểu diễn, không bị chuyện vụn bặt bên ngoài quấy nhiễu
Như vừa rồi chị nói, hai người không chỉ là cộng sự, còn là chị em
Tình cảm này dù cả giới giải trí cũng rất hiếm có
Cho nên đừng hơi chút là nói từ chức, chị làm thế Tiểu Khuê đau lòng lắm.”
Lạc Kiệt cũng phụ họa: ” Đúng thế chị Thiều, chẳng phải là hai đứa trợ lý không hiểu chuyện sao
Vì chuyện nhỏ như thế mà tổn thương tình cảm với Khổng Khuê, chẳng đáng chút nào?”
“Nếu Khổng Khuê muốn bảo vệ chúng, vậy để chúng tiếp tục làm việc là được ..
Sau nà chị Thiều nói chuyện đàng hoàng với chúng, dạy chúng biết lý lẽ
Trẻ con mà, còn không gian trưởng thành lớn lắm”
“ Tổng giám Trần có thấy thế không?”
Mọi người đều ủng hộ Vương Thiều rồi, mày cũng lên tiếng đi chứ, đừng tưởng có thể đứng ngoài như người không liên quan, nếu không phải tại mày "ôm ấp" Khổng Nhược Khuê làm Bạch Khởi Nguyên nổi giận thì đâu ra chuyện rắc rối này
“ Tôi ủng hộ cô Khổng Khuê.” Trần Thuật vẻ mặt kiên trinh bất khuất, không cần biết các người diễn trò gì, tôi cứ đứng về phía chân to của tôi:
“ Cậu ủng hộ cái gì?” Lạc Kiệt tức giận, hay dở gì thì mày cũng là phó tổng giám của phòng kế hoạch, vậy mà mày lại thiếu khí cốt thiếu tiết tháo đi nâng chân thối của nữ nhân thế à
“ Cô Khổng Khuê nói gì tôi cũng ủng hộ.”
Trần Thuật nhấn mạnh, các người là lũ ngu xuẩn, tưởng tôi cũng ngu xuẩn chắc, mấy cái thủ đoạn của các người, chẳng lẽ tôi không biết sao
Bạch Khởi Nguyên thích Khổng Nhược Khuê, chuyện này cả đứa trẻ lên ba cũng thấy, trước khi hắn rời Hoa Thành tới thăm cô gái trong lòng, vô tình thấy mình ôm ấp Khổng Nhược Khuê ..
Thế là hắn bốc hỏa trong lòng, muốn lấy Vương Thiều khai đao, Vương Thiều không muốn gánh, ném hai trợ lý ra cho Bạch Khởi Nguyên trút giận
Chỉ là các người đều quá không để ý tới thái độ của Khổng Nhược Khuê rồi, chính các người đụng vào vảy ngược của cô ấy, giờ cô ấy nhất quyết muốn bảo vệ hai trợ lý đó, các người tự chuốc nhục vào thân, bày ra trò khổ nhục kế này
Cơ mà phải thừa nhận, nước mắt của nữ nhân lợi hại thật đấy, không khí trong phòng đang căng thẳng như thế chuyển hương hết rồi
Vương Thiều khóc lóc nói tất cả điều tôi làm vì muốn tốt cho cô, Bạch Khởi Nguyên khuyên giải cũng nói Vương Thiều có công lao, Lạc Kiệt càng đáng ghét, giúp Vương Thiều còn kéo mình vào ..
Mình nói giúp Vương Thiều thì làm Khổng Nhược Khuê không thoải mái, nếu ủng hộ cô, sẽ làm tất cả mọi người không thoải mái
Đám người các ngươi đều nói Vương Thiều là người tốt, vậy Khổng Nhược Khuê muốn bảo vệ hai trợ lý thành kẻ ác à
Vậy nếu dám đuổi Vương Thiều đi, chẳng phải là kẻ ác trong kẻ ác à
Hùa nhau bắt nạt cô ấy à
Cho nên Trần Thuật bất chấp, tôi phải ủng hộ Khổng Nhược Khuê, tôi ủng hộ chân to của tôi
Không cần biết cô ấy muốn bảo vệ trợ lý hay muốn đuổi việc Vương Thiều, tôi đều ủng hộ vô điều kiện đấy
Khổng Nhược Khuê nhìn về phía Trần Thuật, mắt lấp lánh niềm vui làm băng giá trên mặt tan chảy
Vốn tâm tình Khổng Nhược Khuê có chút ấm ức, thái độ mấy người kia như thể mình bảo vệ trợ lý của mình mà xung đột với Vương Thiều là phạm vào tội thấp ác bất xá vậy, cô ta khóc cũng do mình ức hiếp vậy
Vào lúc đó Trần Thuật trực tiếp bá đạo cho mình sự ủng hộ ấm áp nhất, anh ấy vô lý nhưng anh ấy không ngốc, vì anh ấy hiểu mình, càng hiểu chuyện xảy ra trước mắt
“ Tổng giám Trần, cho dù cậu ủng hộ Khổng Khuê cũng phải có lý do ..
Cậu là phó tổng giám của phòng kế hoạch chúng ta, lời nói việc làm không thể như trò đùa được.” Lạc Kiệt lên mặt giáo huấn:
“ Không có lý do gì cả, “ Trần Thuật mỉm cười với Khổng Nhược Khuê, bộ dạng nịnh bợ, tất cả vì chân to cả đời, cực kỳ kiên định: ” Vì tôi vốn là fan não tàn của cô ấy.”
Lạc Kiệt lảo đảo, vãi, thằng này còn chút liêm sỉ nào không thế
Trần Thuật đã vì mình như thế, Khổng Nhược Khuê như muốn chết chìm trong mật ngọt, nhưng cô không muốn y thành kẻ thù chung của những kẻ kia, nhoài người ra kéo tay Vương Thiều: ” Chị Thiều, chị đừng khóc nữa, tôi biết mấy năm qua chị vất vả.”
“Tôi chỉ thích diễn xuất, chuyện công tác lẫn sinh hoạt đều nhờ chị lo liệu, chị cũng không để tôi chịu ủy khuất, bao dung đủ loại khuyết điểm của tôi
Hôm nay tôi bị thương, lại xung đột với phía đối tác, cho nên trong lòng có chút không thoải mái, nói lời không hay.”
“ Tĩnh Tĩnh và Tiểu Tuyết đúng là ra ngoài làm việc cho tôi rồi, nếu vì thế mà khai trừ họ là không công bằng, lòng tôi sẽ không yên ổn được, hai đứa nó sẽ ở lại, tôi cũng hi vọng chị Thiều ở lại
Cho nên sau này đừng nói những lời như thế được không?”
Vương Thiều nắm tay Khổng Nhược Khuê, nước mắt chảy mãi: ” Được, chị không từ chức nữa, chị sẽ làm việc thật tốt vì Tiểu Khuê, ở bên nhìn Tiểu Khuê sẽ càng thêm huy hoàng.”
Mặc dù cuối cùng chuyện diễn ra không như mong muốn, Bạch Khởi Nguyên thầm thở phào vì hóa giải được tình huống bế tắc, cười vui vẻ: ” Thế này có phải tốt không, vố chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, lại hỏng tình cảm hai chị em cũng là bạn bè nhiều năm, làm người ngoài như tôi nhìn cũng đau lòng.”
“ Đúng, đúng, thế này chúng tôi yên tâm rồi.” Lạc Kiệt phụ họa xong xem đồng hồ nói: ” Khởi Nguyên, không còn sớm nữa đâu, nếu còn trì hoãn sẽ lỡ chuyến bay, không kịp tham dự hoạt động ở Bắc Kinh tối nay đấy.”
Bạch Khởi Nguyên trìu mến nhìn Khổng Nhược Khuê, dặn dò: ” Tiểu Khuê, em nghỉ ngơi cho tốt, đợi anh xong việc sẽ về thăm em.”
Khổng Nhược Khuê rất hiểu chuyện, không để sự việc đi xa hơn, dịu dàng nói: ” Khởi Nguyên, em biết anh bận, anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu.”
“ Công việc thì mãi mãi không hết.” Ánh mắt Bạch Khởi Nguyên càng thêm ôn nhu: ” Nhưng thời gian ở bên em lại càng càng ngày càng ít, thời gian này em bị thương, vậy để anh phụ trách đưa cơm rót nước cho em
Hai chúng ta có thể thong thả ngồi xuống uống trà trò chuyện, tìm lại cảm giác trước kia.”
“ Không cần mà, để dì Hai làm là được.”
“ Được rồi, cứ quyết định như thế đi.” Bạch Khởi Nguyên cắt ngang lời từ chối của Khổng Nhược Khuê, bảo Lạc Kiệt: ” Chúng ta đi thôi, không thì lại phải đổi chuyến mất.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.