“ Đi thôi, anh vì Tiểu Khuê mà đổi chuyến một lần rồi, lữ chuyến này nữa thì không tham gia được hoạt động mất.” Lạc Kiệt khéo léo nói:
“ Làm phiền anh rồi.” Khổng Nhược Khuê áy náy: ” Kỳ thực anh không cần phải tới, gọi một cú điện thoại là đủ rồi.”
“ Vì anh quan tâm tới em mà, không tới thì anh không yên lòng.” Bạch Khởi Nguyên dặn dò Vương Thiều: “ Chị Thiều, nếu thương thảo với phía thương thiệu hợp tác không thuận lợi thì nói với tôi một tiếng, tôi có quan hệ không tệ với ông Carlo người phụ trách khu vực Châu Á của bọn họ, tôi có thể làm trung gian cho hai phía.”
“ Vâng, tốt quá, cám ơn Bạch gia.” Vương Thiều đi tới bắt tay Bạch Khởi Nguyên, hơi dùng sức, biểu đạt hàm ý nào đó:
Bạch Khởi Nguyên khẽ gật đầu, lại bảo Trần Thuật nãy giờ đứng bên cạnh giường bệnh không nhúc nhích, hơi nhíu mày: ” Tổng giám Trần chiều nay có việc gì cần xử lý không?”
“ Có.”
“ Có cần tôi đưa đi một quãng không
Chúng tôi tới sân bay tiện đường qua công ty.”
“ Không cần, tôi lái xe tới mà.” Trần Thuật cười từ chối:
Lạc Kiệt biết Bạch Khởi Nguyên muốn tách hai người này ra, nên nói: ” Tổng giám Trần không về làm việc sao
Tôi đi Bắc Kinh, ở nhà cần cậu tọa trấn mới được, nếu có chuyện gì gấp mà không tìm thấy người phụ trách thì không hay.”
“ Không chuyện gì quan trọng hơn việc của cô Khổng Khuê.” Trần Thuật đường hoàng nói: ” Nhiệm vụ hôm nay của tôi là làm bạn bên cạnh cô Khổng Khuê, tìm hiểu đầu đuôi toàn bộ câu chuyện, thương lượng các loại phương án ứng phó
Nếu như giám đốc Vương thương thảo không thuận lợi với phía đối tác quảng cáo, chúng ta phải suy tính tới dùng phương án nào để đáp trả lại họ.”
Bạch Khởi Nguyên ngực như bị lửa giận tắc nghẽn rồi, hừ một tiếng: ” Chúng ta đi thôi.”
“ Được, chị Thiều, phía Tiểu Khuê làm phiền chị rồi.”
“ Tổng giám Lạc yên tâm, tôi nhất định chăm sóc Tiểu Khuê cho tốt, tuyệt đối không để tái diễn tình huống không có ai ở bên.” Vương Thiều ra tận cửa tiễn chân, lời này rõ ràng là đảm bảo cho Bạch Khởi Nguyên nghe:
Trần Thuật cười nhạt, không biết Khổng Nhược Khuê nhận ra cô quản lý này ăn trong rào ngoài chưa, cô ấy thông minh như thế hẳn là biết rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi một người trái tim đã hướng về chỗ khác, vậy còn bao phần thật lòng với anh nữa đây
Khó mà nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Thiều quay về rót nước cho Khổng Nhược Khuê: ” Tiểu Khuê, uống nước đi.”
Khổng Nhược Khuê nhớ tới vừa rồi vì mình uống nhiều nước cho nên mới xảy ra chuyện lúng túng kia, vì thế cầm cốc nước trong tay nhưng không uống, hỏi: ” Chị Thiều, trao đổi với phía bên kia thế nào rồi?”
“ Á, thiếu chút nữa thì tôi quên mất.” Vương Thiều vỗ trán: ” Bận tới hồ đồ, suýt thì quên chuyện lớn.”
“ Đã xảy ra chuyện gì?”
“ Vừa rồi tôi trao đổi điện thoại với ông Franco, giám đốc điều hành của thương hiệu đó
Ông Franco biểu thị rất tiếc vì chuyện xảy ra với Tiểu Khuê, đồng thời nói vừa vặn ông ấy ở Hoa Thành, lát nữa sẽ tới thăm.” Vương Thiều xem thời gian: ” Tổng bộ của họ ở Hoa Thành gần đây thôi, từ nãy tới giờ, chắc là họ cũng sắp tới rồi.”
“ Ông Franco ở Hoa Thành à?” Khổng Nhược Khuê hơi nhướng mày liễu thanh mảnh lên: ” Lúc này tới bệnh viện tới thăm tôi, e là không thích hợp.”
Là một cô gái hết sức yêu cái đẹp, còn là nghệ sĩ, người công chúng, với hình tượng bây giờ của cô tiếp xúc với người phụ trách thương hiệu là rất bất lợi
“ Ông Franco muốn tới biểu thị sự áy náy, phía chúng ta cũng không tiện từ chối, với lại vừa vặn mọi người gặp phải mâu thuẫn, trao đổi trước mặt ông Franco, thế nào cũng tốt hơn với người chịu trách nhiệm bộ phận phía dưới.” Vương Thiều nói tới đó tựa vô tình liếc mắt qua Trần Thuật, hàm ý không ai nói cũng rõ:
Đương nhiên không cần nói, Trần Thuật biết trong lòng Vương Thiều bây giờ, mình đã là một gian nhân từ đầu tới đuôi rồi, chịu thôi, nữ nhân đôi khi vô lý lắm, chướng mắt với anh rồi thì cái ngón chân anh thò ra ngoài tất cũng đáng ghét luôn mà
Xem ra Vương Thiều nóng lòng xử lý nhanh chóng việc này, để không cho mình dính dáng gì vào đây
Cộc, cộc, cộc
Cửa phòng bị người ta gõ nhẹ ba cái
“ Không phải là ông Franco tới chứ?” Vương Thiều đi nhanh tới mở cửa phòng, nhìn thấy Tĩnh Tĩnh xách một cái túi lớn đứng trước cửa, tức thì lửa giận bùng lên, nhưng nhớ tới vừa rồi xảy ra va chạm với Khổng Nhược Khuê, không muốn gây thêm sự cố nữa, áp lửa giận xuống: ” Sao đi lâu thế, để Tiểu Khuê đợi tới sốt ruột rồi đấy.”
“ Xin lỗi chị Thiều ...” Tĩnh Tĩnh mặt tròn xoe đỏ bừng bừng, trán lấm tấm mồ hôi: ” Em chạy rất nhanh rồi đấy, không để lỡ phút nào.”
“ Mua được bánh gato không?” Khổng Nhược Khuê cao hứng hỏi:
“ Được ạ.” Tĩnh Tĩnh tới bên giường bệnh, cẩn thận lấy ra hai cốc trà sữa, hai cái bánh gato để trên tủ đầu giường:
Khổng Nhược Khuê đưa Vương Thiều một cái bánh: ” Chị Thiều, hôm nay chị vất vả nửa ngày trời mà chưa ăn gì, ăn miếng bánh đi.”
Vương Thiều mặt mày hớn hở: ” Cám ơn Tiểu Khuê, nghe cô nói thế, tôi mới nhớ ra cái bụng kêu nãy giờ.”
Trong túi chỉ có hai cái bánh, vốn Vương Thiều cho rằng Khổng Nhược Khuê mua cho Trần Thuật, không ngờ rằng lại đưa cho mình, như vậy mình và Khổng Nhược Khuê ăn, còn cái tên đáng ghét kia chỉ có phận ngồi nhìn mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Thiều cầm cái hộp bánh gato chỉ to bằng bàn tay, bên trong là chiếc bánh gato màu hồng nhạt nhẹ như không, thế mà ánh mắt như đang ôm cả thế giới
Thằng nhãi, giờ thì đã biết trong lòng Tiểu Khuê bên nặng bên nhẹ thế nào rồi chứ
Muốn so với tôi à
Còn kém lắm
Vương Thiều vừa ăn ngon lành, vừa đắc ý nghĩ
Khổng Nhược Khuê lại lấy một cốc trà sữa đưa Tĩnh Tĩnh: ” Em vất vả rồi, uống đi.”
“ Khuê tỷ, không cần đâu ạ ...” Thực ra Tĩnh Tĩnh mua ba cốc trà sữa và ba cái bánh, khi lên taxi đã đánh chén một phen rồi, tất nhiên là loại chuyện này không thể nói ra, nếu không Vương Thiều sẽ nổi giận:
“ Uống đi, trông em nóng thế kia, uống cho mát.”
“ Vâng ạ.” Tĩnh Tĩnh cao hứng nhận lấy, ai lại chê trà sữa, càng nhiều càng ít mà:
Khổng Nhược Khuê tay cầm hộp bánh còn lại, vẫy tay với Trần Thuật: ” Tổng giám Trần lại đây, chúng ta cùng ăn.”
Khụ khụ khụ, Vương Thiều bị vụn bánh rơi vào đường thở, đấm ngực ho, cái gì thế này?