Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 169: Vì sao còn chưa đi (2)




Franco sầm mắt: ” Chúng tôi có thể giải thích, tất cả do các người không thể thực hiện hợp đồng gây ra.”
“ Chỉ có các vị mới biết giải thích sao?” Trần Thuật mỉm cười: ” Chỉ các vị phát đi thông báo sao
Chúng tôi sẽ đem chân tướng công bố, ông thấy fan hâm mộ sẽ tin ai?”
“ Tôi tin tưởng đội ngũ quan hệ xã hội của tập đoàn CE.” Franco lên giọng:
“ Thế hả?” Trần Thuật lấy di động ra: ” Nếu tôi công bố ghi âm những lời đe dọa của ông thì sao?”
“ Anh ...” Franco mặt thoáng chốc biến sắc: ” Vô sỉ, anh, anh ghi âm à ..
Anh có còn liêm sỉ không, anh có đạo đức thương nghiệp không, anh ...”
“ Ông Franco, tôi thiện chí nhắc ông, nói chuyện cẩn thận một chút, mỗi lời ông nói ra đều được ghi lại đấy.”
Franco tức thì nghẹn lời trong họng, gân cổ phình lên như những con giun lớn mà không phát ra được lời nào
Nơi này không nên ở lâu nữa rồi, nói nhiều sẽ sai nhiều, đối phương bất chấp liêm sỉ rồi, Franco bảo Miya: ” Để đội ngũ pháp luật tiếp nhận chuyện này đi.”
“ Ông Franco đừng đi vội, tôi còn chưa nói hết đâu.”
Trần Thuật lại lên tiếng gọi: ” Nếu như bên CE muốn ra tòa, tổn thất sẽ vượt xa các vị có thể dự kiến đấy
Thứ nhất là ảnh hưởng thị trường, ít nhất fan của cô Khổng Khuê sẽ không mua đồ của các vị đâu, không những thế bọn họ khả năng còn đi ảnh hưởng tới những người bên cạnh đừng mua.”
“ Thứ hai, danh tiếng của các vị trên thị trường sẽ bị ảnh hưởng, có lẽ sau sự kiện này, các vị có thể tìm người đại diện mới, để fan của người đó mua sản phẩm
Cũng có thể phát thông báo bôi nhọ cô Khổng Khuê ..
Nhưng xin các vị tin năng lực của tôi, những chuyện này tôi rất sở trường.”
“ Thứ ba, vốn các vị cho rằng có thể bớt được một khoản chi phí đại diện và tránh phải bồi thường tổn thất cho cô Khổng Khuê, nhưng nếu hai bên triển khai chiến tranh, tôi đảm bảo các vị đầu tư khoản chi phí quan hệ xã hội cực lớn ...”
“Khi đó các vị sẽ nhận ra, số tiền mình tiết kiệm được chỉ như muối giữa biển thôi, so với chữ tín đã tổn thất, không đáng nhắc tới.”
“ Anh Trần ..
đừng có uy hiếp tôi..” Franco thực sự bị Trần Thuật làm cho tức điên rồi, chỉ bởi vì sợ bị ghi âm lại cho nên lời nói cực kỳ kiềm chế:
Cao tầng khác của CE cũng tỏ rõ thái độ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Anh Trần, anh đừng quá đáng, sao có thể nói chuyện với ông chủ của chúng tôi như thế.”
“ Ngài Franco nhân từ, không đại biểu cho CE chúng tôi dễ bắt nạt.”
“ Lập tức thu lại lời nói của anh, xin lỗi ngài Franco ngay, nếu không chúng tôi kiện anh xúc phạm danh dự.”
Trần Thuật lắc cái di động cầm trong tay: ” Ông Franco tức giận lắm sao?”
“ Đúng thế.” Miya nghiêm túc nói, cô theo ông chủ lâu năm, ông chủ cô thành danh từ tuổi thiếu niên, đi tới đâu mà không được người ta xúm quanh , mấy chục năm rồi chưa có ai dám dùng thái độ và giọng điệu đó nói chuyện với ông chủ cô:
“ Vậy sao còn chưa đi đi.” Trần Thuật nhàn nhã đưa tay về phía cửa làm động tác mời:
Con người đôi khi lạ lắm, có lúc chúng ta rất giận, mỗi lúc một giận, giận tới đột nhiên không giận nữa
Cơn giận bị giận tới mức biến sạch rồi
Franco đang ở trong trạng thái như thế, vốn giận tới mất lý trí rồi, nhưng bỗng phát hiện ..
Giận loại người này thực sự không đáng
Vì thế ông ta xoay người sang hướng về phía Trần Thuật nói: ” Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhớ được tên anh, anh tên là gì nhỉ?”
“ Trần Thuật.”
Trần Thuật lại lần nữa giới thiệu tên của mình, y cũng có tên tiếng Anh, nhưng bình thường rất ít khi dùng tới, vừa rồi cũng không nói ra
Cho nên những người Ý này e là nhớ tên người Trung Quốc giống như người Trung Quốc khó nhớ tên họ vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Trần Thuật.” Franco cố gắng dùng tiếng Hán phát ân cái tên này, chỉ là âm điệu nghe vô cùng kỳ quái: ” Trần Thuật, vậy thì anh nói xem, chúng ta nên xử lý việc này ra sao?”
A, quả nhiên là ông chủ lớn, không tầm thường chút nào, Trần Thuật cẩn thận hơn: ” Dĩ hòa vi quý, ông Franco biết câu thành ngữ này của người Trung Quốc chúng tôi chứ?”
“ Tôi biết, người Trung Quốc các anh rất thích dùng chữ hòa, vậy anh muốn dĩ hòa vĩ quý thế nào?”
Vương Thiều có chút mất thăng bằng tâm lý, cô gào khản cổ "dĩ hòa vi quý" nửa ngày trời mà không một ai nghe cô hết, càng nói càng như đổ thêm dầu vào lửa
Vậy mà Trần Thuật vừa rồi còn liên tục uy hiếp đối phương, lấy cả thủ đoạn vô sỉ như ghi âm ra, vậy mà các người lại nói y "dĩ hòa vi quý"
Cái thế giới này rốt cuộc là làm sao thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu óc các người có vấn đề gì không vậy
Thực ra đâu chỉ Vương Thiều, ngay cả cao tầng CE cũng chưa hết chấn kinh, không ngờ ông chủ nói không giận là lập tức hết giận, bọn họ chưa kịp điều chỉnh thái độ thì hai bên đã "dĩ hòa vi quý" rồi
Trần Thuật khẽ mỉm cười với Khổng Nhược Khuê, bảo cô tự ra điều kiện, không ngờ Khổng Nhược Khuê gật đầu một cái, ý nói chuyện này đã giao cho y toàn quyền phụ trách
Không cần nói một lời cả hai vẫn hiểu ý nhau
Trần Thuật rất thích cảm giác tâm ý tương thông này của họ, chỉ là lúc này có việc quan trọng hơn cần giải quyết: ” Nếu ông Franco muốn giải trừ hợp đồng, phía bên chúng tôi không có ý kiến gì cả
Nhưng vì phía CE chủ động đề xuất giải trừ hợp đồng, cho nên số tiền ứng trước không cần trả lại, hơn nữa cần bồi thưởng tổn thất tinh thần và danh dự gây ra cho cô Khổng Khuê.”
“Nếu cần phía CE phải đứng ra giúp cô Khổng Khuê xóa bỏ ảnh hưởng xấu sau khi giải trừ hợp đồng, vì chuyện này gây không ít phiền toái cho công tác của cô Khổng Khuê ..
Chuyện này ông Franco hiểu chứ?”
“ Tôi hiểu.”
Franco dễ nói chuyện tới bất ngờ:
“ Ngoài ra cô Khổng Khuê bị thương ở chân trong khi chụp ảnh tuyên truyền cho CE, thuộc về phạm trù tai nạn lao động, trước khi giải trừ hợp đồng phía CE phải bồi thường chi phí gây do do tổn thương tinh thần, thân thể cùng với làm lỡ dở công việc của cô Khổng Khuê.”
“ Anh Trần Thuật, yêu cầu này có phải quá đáng rồi không?”
Trần Thuật chỉ bàn hợp đồng đối phương đưa ra trước đó: ” Đem so với bản hợp đồng phía các vị đưa ra, chúng tôi đã nương tay rồi.”
Franco thở hắt ra, chuyện ngày hôm nay quá sức ngoài dự liệu, mới đầu họ quá xem thường đối phương, nếu không đã chẳng mắc nhiều sai lầm như vậy: ”Nếu chúng tôi muốn tiếp tục hợp tác với cô Khổng Khuê thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.