Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 177: Có phải quên cái gì rồi không?




“ Ai gọi điện thoại tới thế?” Khổng Nhược Khuê buồn chán nằm trên giường, thấy Trần Thuật cúp máy lại còn thở phào thì ngạc nhiên, ai làm y vất vả ứng phó đến thế:
“ Thang Đại Hải.” Trần Thuật đáp có chút bực tức: ” Hỏi tôi tối nay cùng nhau ăn cơm không?”
Khổng Nhược Khuê nheo mắt nghi ngờ: ” Sao tôi nghe thấy anh ấy nói cái gì mà có người mới quên người cũ?”
Trần Thuật kiếm được cái bàn làm việc, đặt ở gần giường Khổng Nhược Khuê, mặc dù y đã cực lực áp chế giọng nói, nhưng Thang Đại Hải phía bên kia nói như cái loa, e rằng quá nửa bị Khổng Nhược Khuê nghe thấy, may mà cô không nghe thấy câu sau
“ À anh ấy hẹn tôi ăn cơm, bị tôi từ chối, tôi nói bên này có chuyện, anh ấy mới bảo là có người mới quên người cũ.”
“ Vậy thì câu có bạn gái quên anh em là sao?” Khổng Nhược Khuê giọng bâng quơ:
Trần Thuật suýt đập đầu xuống bàn, ngại ngùng giải thích: ” Đại Hải thích nói năng linh tinh ấy mà, cô đừng để trong lòng.”
“ Tất nhiên là tôi để trong lòng.” Khổng Nhược Khuê hỏi vặn: ” Vì sao tôi lại không để trong lòng?”
“ ...”
Trần Thuật nhất thời cụt vốn từ, nói làm sao đây, tuy quan hệ hai người gần đây nhảy vọt, nhất là chuyện đi vệ sinh khi nãy, giúp phá tan không ít ngượng ngùng giữa hai người, tựa hồ chỉ cách nửa bước chân thôi trở thành thứ quan hệ kia rồi, nửa bước chân đó xa xôi diệu vời
Thực sự không dám nghĩ tới
Đang lúc bị Khổng Nhược Khuê dồn ép cho chống đỡ không nổi thì Vương Thiều đẩy cửa đi vào giải nguy cho Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, người của chúng ta đã lấy được phim ghi hình rồi, lát nữa sẽ gửi vào hòm thư cho anh
Bên này không còn chuyện gì nữa, anh vất vả nửa ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Trần Thuật thở phào, dọn dẹp giấy tờ nói với Khổng Nhược Khuê: ” Cô nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi lại tới thăm.”
Lúc này mới để ý ngoài trời đã tối, đèn đường trong bệnh viện đã bật sáng, cái nóng nhanh chóng bị đẩy lui, thời tiết dễ chịu, hết giờ làm đã lâu, Trần Thuật ở bệnh viện làm việc nãy giờ thuộc về tăng ca rồi
Chẳng biết vì sao, mỗi lần ở bên cái tên này, thời gian luôn trôi qua quá nhanh, Khổng Nhược Khuê căn bản không nhận ra đã muộn như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm nay vừa trải qua một tai nạn hú hồn, lại bị phía CE đối đãi vô lý, thậm chí còn rất có khả năng rơi vào âm mưu của kẻ khác, nếu là trước kia, tâm tình của cô sẽ vô cùng ác liệt, có lẽ giờ này ra tay đáp trả thẳng thừng rồi
Nhưng vì Trần Thuật xuất hiện, lại làm bạn bên cạnh, chân chẳng cảm thấy đau, chẳng oán giận phía CE, hay tức giận truy tìm kẻ hại mình ..
Ngược lại còn có từng giọt niềm vui hạnh phúc tích lũy lại trong lòng
Giống như khi gặp phải mưa có cái ô che ở trên đầu, giống như đang một mình đi trong đêm tối gặp được gương mặt thân quen, giống như buổi sáng thức dậy nghe thấy chim hót véo von trên cây, không như có cá nhỏ rỉa bàn chân ..
Đó là sự lãng mạn êm đềm lắng đọng
“ Tổng giám Trần có phải quên gì rồi không?”
Khổng Nhược Khuê khẽ cắn cánh môi mỏng cười tủm tỉm, mặc dù không nỡ, nhưng cô phải để Trần Thuật rời đi rồi
Bệnh viện là nơi công cộng, nếu để y ở lại tới nửa đêm canh ba, e là xuất hiện vô số lời ra tiếng vào
Cho dù không ai nhìn thấy thì bên cạnh cũng vẫn còn hai cái bóng đèn
Nghĩ tới đó Khổng Nhược Khuê hết sức u oán nhìn Vương Thiều và Tĩnh Tĩnh, làm hai người đó rợn sống lưng
“ Chuyện gì thế?” Trần Thuật ngẫm nghĩ, chuyện cần xử lý mình đã xử lý hết rồi mà: ” Đừng gấp, sau khi tin weibo đó phát ra, phải để họ thời gian phản hồi
Nếu tôi đoán không nhầm, đại khái trưa mai thôi bọn họ sẽ liên hệ với chị Thiều
Còn về phần tìm kiếm kẻ giờ trò phía sau, tôi phải về xem video hiện trường ...”
“ Không phải mấy chuyện đó.” Khổng Nhược Khuê hơi phụng phịu ngắt lời:
“ Vậy chuyện gì?”
“ Anh hứa với tôi mỗi ngày một suất sa lát đâu?” Khổng Nhược Khuê hỏi, cái đồ ngốc này, anh không thể "tâm linh tương thông" một chút à, làm như tôi bức bách anh ấy:
Trần Thuật "á" một tiếng nhớ ra: ” Thì ra cô nói chuyện này, thiếu chút nữa tôi quên.”
“ Khuê tỷ, chị muốn ăn sa lát à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em biết gần đây có một nhà làm sa lát ngon lắm, để em đi mua về cho chị ...”
Tĩnh Tĩnh biết tới thời khắc mình cần thể hiện rồi, nhanh nhảu nói vào
Tổng giám Trần lợi hại như thế, lại còn là bạn tốt của Khuê tỷ, sao có thể để anh ấy đi mua sa lát
Mình là trợ lý của Khuê tỷ, chuyện bê trà rót nước mua bánh là của mình, vậy mua sa lát cũng do mình phụ trách
“ Tĩnh Tĩnh, không phải em phải đi mua canh cho chị sao?” Khổng Nhược Khuê kiếm cớ:
“ Đúng rồi, em ra ngoài mua canh xương cho chị, tiện thể mua cho chị sa lát.”
Khổng Nhược Khuê hối hận lắm, hối hận lúc nãy cô không đuổi việc con nhỏ này
Trần Thuật thấy Khổng Nhược Khuê giận tới đỏ mặt, biết khôn nói ngay: ” Tôi cũng biết gần đây có chỗ bán sa lát không tệ, để tôi đi mua cho
Thuận tiện mua canh cho cô, Tĩnh Tĩnh không cần đi nữa, em ở lại chăm Khuê tỷ, chẳng may cô ấy cần gì, có em ở bên cạnh cũng tiện.”
Tĩnh Tĩnh gật đầu ngay: ” Vâng, em ở đây với Khuê tỷ, chẳng may Khuê tỷ có đi vệ sinh, em còn dìu chị ấy.”
Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê nhìn nhau, người nói vô tâm, người nghe có ý, Khổng Nhược Khuê mặt thoáng đỏ lên, mắt Tĩnh Tĩnh: ” Lắm mồm.”
“ Tôi đi mua sa lát đây.” Trần Thuật đi như chạy:
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, Trần Thuật cũng hơi xấu hổ, thực sự có chút không quản được cái tay mình, ôm hơi chặt, vội vàng xuống lầu, phát hiện ra vẫn có không ít phóng viên tụ tập
Chỉ có điều ở cổng bố trí thêm nhiều bảo an, bọn họ không cách nào vào phỏng vấn Khổng Nhược Khuê
Tất nhiên Trần Thuật chẳng biết gần đây có chỗ nào bán sa lát ngon, mở mạng bình chọn ra tìm kiếm, định vị được một nhà hàng tây gần đó đánh giá khá cao liền đi tới
Lúc này vẫn chưa qua giờ cao điểm, nếu mà đi xe, sợ là khó mà nhúc nhích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.