“ Vớ vẩn, chúng ta tới quán mỳ Lão Gia ăn mỳ lòng là vì nước canh tươi ngọt và độ dai của sợi mỳ chắc
Tôi thích mỳ phải thật cay, sau đó dưới thêm thìa mỡ, ăn cay nóng bỏng lưỡi, làm miếng mỳ mồ hôi đầy đầu, ăn thế mới thống khoái.” Thang Đại Hải hung hăng nói: ” Tôi không tới đây ăn mỳ chay.”
“ Dù thế nào tôi cũng thấy rất ngon.” Lý Như Ý không chịu thay đổi thái độ:
Nghe họ cãi nhau như thế, Trần Thật cơ bản đã có nhận định của mình rồi, chuyển chủ đề: ” Các anh tới đây làm gì thế?”
“ Không phải nói rồi à, đợi cậu.”
“ Ai chả biết, ý tôi là đợi tôi làm cái gì?” Trần Thuật mỗi lần nói chuyện với Thang Đại Hải lại có kích động muốn cãi nhau là thế, hắn có quá nhiều lời phế thải:
Thang Đại Hải đưa cái kẹp hồ sơ cho Trần Thuật: ” Đây là dự toàn đại khái của công ty, cùng với phương án tỉ lệ cổ phần của ba phía, cùng với ít tài liệu liên quan, cậu ký đi.”
Trần Thuật vừa mở ra xem vừa hỏi: ” Chỉ thế thôi à?”
“ Đương nhiên là không.” Thang Đại Hải đặt mạnh bát mỳ xuống, nước canh đã bị hắn húp sạch, ợ một cái thỏa mãn: ” Chuyện tôi gọi điện thoại nói với cậu ấy, cậu nghĩ thế nào.”
“ Vớ vẩn, có biết tình hình bên đó đang rất phức tạp không, lúc này các anh nhảy vào tham dự náo nhiệt làm gì?”
“ Đừng có lằng nhằng, được hay không, nói một câu là được rồi.”
“ Không được
Như Ý nhất định sẽ nổi tiếng, nhưng không cần phải dựa hơi bất kỳ ai hết
Điều này là không công bằng với Khổng Khuê, chúng ta có hiềm nghi lợi dụng bạn bè
Đối với Như Ý cũng không hay, sau này đợi tới khi anh ấy thực sự công thành danh toại, chuyện hôm nay bị người ta lôi ra sẽ là vết đen trong sự nghiệp của anh ấy.”
Trần Thuật dứt khoát nói: ” Nếu Như Ý chỉ theo đuổi sự nổi tiếng thì không nói làm gì, nhưng Như Ý có phải loại người đó không?”
Lý Như Ý lên tiếng: ” Tôi cũng đã nói như thế với anh ấy.”
Thang Đại Hải vỗ bàn: ” Nói rất hay, tôi đã bảo mà, bạn bè của Thang Đại Hải này đều là hán tử đường đường, không thèm dùng trò bàng môn tà đạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi thấy kiêu ngạo vì hai cậu.”
“ Anh diễn cái trò gì thế hả?” Trần Thuật cũng bị sự thay đổi quá nhanh của Thang Đại Hải làm chóng cả mặt:
“ Không hề diễn, đây là lời thật lòng.”
“ Vậy anh gọi điện cho tôi thúc giục, rồi lại ngồi rình ở cửa nhà tôi làm cái gì?”
“ Tôi chỉ nghĩ, chẳng may cậu đồng ý, chẳng phải Như Ý có thể nổi ngay lập tức không, chúng ta có thể nhanh chóng kiếm tiền.” Thang Đại Hải xoa xoa tay:
Vãi, thằng cha này không đùa đâu, đúng là muốn dựa sự nổi tiếng của Khổng Nhược Khuê rồi, bạn bè hắn không dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo, còn hắn thì không trò gì không dùng rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật rất muốn hô lên, chúng ta tuyệt giao
“ Không thể không nói, độ nổi tiếng của chị họ không đùa được đâu
Di động của tôi hôm nay có mười mấy cửa sổ thông báo, toàn là chuyện chị họ bị thương ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu nói xem độ nổi tiếng bùng nổ như thế, nếu kèm cái tên Lý Như Ý vào, danh tiếng của Huỳnh Hỏa Trùng chúng ta chẳng phải một bước lên trời à?” Hai mắt Thang Đại Hải rực cháy:
“ Vậy anh tìm cô ấy mà nói, tôi không mở miệng ra được.” Trần Thuật từ chối dính dáng vào cái kế hoạch này:
“ Ái chà, còn chưa là gì cả đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi à
Nếu tôi nói mà có tác dụng thì tôi đã gọi thẳng cho chị họ rồi, cần cậu làm gì?”
Trần Thuật lắc đầu thở dài, không muốn nói thêm nữa, Khổng Nhược Khuê hôm nay chịu đựng đủ rồi, bị thương, bị người ta đối xử thô bạo, bị hãm hại còn chưa đủ sao, giờ lại cả bạn bè lợi dụng, bất kể thế nào, y cũng không làm
“ Chị họ bị thương thế nào?” Thấy thần sắc Trần Thuật khác thường, Thang Đại Hải quan tâm hỏi:
“ Truyền thông đưa tin cả rồi mà.”
“ Truyền thông mà tin được à, cậu luôn ở bên chị họ, cậu nói mới chân thật.”
“ Hiện giờ còn chưa nói rõ được.” Trần Thuật dùng từ rất hàm súc: ” Có điều đúng là bị thương trong quá trình quay chụp.”
“ Sẽ không phải bị người ta hãm hại chứ
Chuyện kiểu này tôi nghe nói khá nhiều, vì tranh giành vi diễn hay nguồn lực nên đám nghệ sĩ đánh nhau kịch liệt lắm.” Thang Đại Hải hạ thấp giọng xuống hỏi rất kịch tính:
Chuyện chưa rõ ràng, quan trọng hơn Trần Thuật không tin cái mồm rộng của Thang Đại Hải, chẳng may lộ ra phong thanh gì thì sao, vì thế cố tình giễu cợt: ” Có phải anh xem cung đấu nhiều quá rồi không
Làm gì mà u ám như thế?”
“ Không có thì tốt.” Thang Đại Hải yên tâm rồi: ” Nếu có người bắt nạt chị họ thì cậu phải nói cho tôi và Như Ý biết một tiếng
Mặc dù chúng tôi không có quyền thăm hỏi nhưng chị họ vĩnh viễn là chị họ của chúng tôi, một ngày là chị họ, cả đời làm chị họ.”
“ Cũng có khả năng thành em dâu.” Lý Như Ý ở bên bổ sung thêm:
Thang Đại Hải chấn kinh thốt lên: ” Oa, Như Ý của chúng ta khai sáng rồi.”
“ Này này, hai anh từ xa xít tới đây để trêu chọc tôi đấy à?” Trần Thuật bực tức nói:
“Làm gì có.” Thang Đại Hải làm vẻ mặt hết sức đáng thương: ” Có phải là cậu quên chuyện gì rồi không?”
Quái, câu này sao mà quen thế
Trần Thuật thầm nghĩ, chợt nhớ ra Khổng Nhược Khuê vừa rồi ở phòng bệnh cũng hỏi như thế, nghi hoặc hỏi lại: ” Tôi nợ cơm anh à?”
“ Không.”
“ Thế tôi nợ tiền của anh à?”
“ Cũng không?”
“ Không nợ tiền không nợ cơm vậy thì là chuyện gì?”
“ Cậu nợ chuyện của tôi.” Thang Đại Hải nhìn Trần Thuật chằm chằm như mong y tự nhớ ra:
Trần Thuật mất kiên nhẫn, muốn nổi khùng: ” Chuyện gì, nói luôn ra đi, anh có phải là nữ nhân đâu mà thích chơi cái trò đánh đố người ta như thế?”
“ Sắp cuối tháng rồi, cậu hứa xử lý vị hôn thê kia của tôi ..
Rốt cuộc là có xử lý được hay không đây
Chuyện này cậu đứa hứa rồi đấy, không được quịt.”
Thang Đại Hải không quên kèm theo một câu uy hiếp: ” Nếu không tôi đem hết chuyện xấu của cậu kể cho chị họ.”
“ Được rồi, được rồi, để tôi nghĩ cách.” Trần Thuật không phải sợ uy hiếp này, mà sợ bị Thang Đại Hải dính lấy gây phiền toái: ” Đúng là tạo nghiệt, thà rỡ một cái chùa chứ không hủy một cuộc hôn nhân, làm sao tôi lại hứa cái loại chuyện này cơ chứ?”
“ A di đà phật, phật tổ sẽ phù hộ cho cậu.” Thang Đại Hải chắp tay lại, đột nhiên nhìn thấy Lý Như Ý rời chỗ ngồi, vội gọi: ” Như Ý, đi đâu đấy?”
Lý Như Ý không trả lời, một lát sau hắn hai tay bê một cái bát mỳ ra, vừa đi vừa nói với Giang Ngu vẻ mặt thẹn thùng: ” Bát nóng lắm, cẩn thận.”
Trần Thuật và Thang Đại Hải nhìn nhau muốn hét lên, Lý Như Ý, không ngờ anh là loại người như thế.