Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 190: Cô không đi thì tôi đi.




Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, Tiểu Cách rõ ràng là tinh thần hốt hoảng, đến khi Tiểu Bạch đóng cửa hơi mạnh, sầm một tiếng thì cô ta mới vội vàng đứng lên, định bỏ đi, thế nhưng Trần Thuật chắn đường: ” Cô Trịnh, cô chưa đi được, tôi thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
Cô gái này cũng khá đáo để, ở trong đất địch mà rất hung hăng: ” Tôi và anh không có chuyện gì để nói với nhau hết ..
Anh để tôi đi, anh không có quyền gì giữ tôi ở đây hết.”
“ Cô Trịnh, tôi mời riêng các cô tới đây nói chuyện, không hề có nhân viên khác là thái độ rất thiện chí đấy.”
“Cô cứ nghĩ đi, nếu tôi đem tất cả suy đoán của mình công khai ra ngoài, cô nghĩ fan của Khổng Khuê sẽ làm gì cô
Cô Trịnh, đảm bảo trong một đêm cô sẽ thành đại minh tinh nhà nhà người người đều biết đấy, tôi e là mỗi khi cô ra đường, sẽ có vô số người tới xin chụp ảnh chung.” Lời Trần Thuật rất nhẹ nhàng song còn đáng sợ hơn bất kỳ sự uy hiếp nào:
“ Anh, anh, rốt cuộc anh muốn gì?” Tiểu Cách đã làm trong nghề, sao không biết hậu quả, về pháp luật có lẽ đám người Đông Chính sẽ không làm gì được cô, nhưng fan của Khổng Khuê sẽ không cần chứng cứ gì hết:
Chỉ cần lộ ra có kẻ muốn hãm hại tiểu tỷ tỷ của họ, đừng nói cô sống không yên, tất cả những người xung quanh như cha mẹ, thân thích, bạn bè đều không sống yên
Khi đó có lẽ chính người thân sẽ tấn công cô dữ dội nhất
Vừa thoáng nghĩ qua hậu quả thôi, Tiểu Cách không hung hăng được nữa, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào: ” Tôi không làm gì hết, sao anh cứ nhắm vào tôi, tôi bị oan ...”
“ Giờ cô cứ một mực kêu oan vô nghĩa lắm.” Trần Thuật chỉ cái ghế trước mắt: ” Cô Trịnh, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được chưa?”
Tiểu Cách ngồi xuống: ” Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, anh không có chứng cứ gì hết ..
Anh cứ báo cảnh sát đi, họ cũng không bắt tôi đâu.”
“ Nếu đã biết là cô rồi thì muốn lấy chứng cứ dễ lắm, trợ lý, công nhân vệ sinh bị cô sai phái đi chỗ khác, còn chai thuốc rửa sàn thế nào cũng có vân tay của cô ..
Trong tay tôi có toàn bộ phim ghi hình.”
Trần Thuật cũng ngồi ở ghế gần đó: ” Như tôi vừa nói, nếu muốn báo thù cô, tôi đâu cần chứng cứ gì, đưa tài liệu lên mạng, đưa đoạn ghi hình phòng hội nghị lên mạng, cư dân mạng giờ giỏi lắm, họ biết đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nghe chuyện một ngôi sao Kpop bị fan soi ra hình ảnh bạn trai phản chiếu trên thìa chưa?”
“ Anh anh là thứ ma quỷ..
Rốt cuộc anh muốn gì?” Tiểu Cách mắt ướt nhòe:
“ Ma quỷ à?” Trần Thuật mặt đanh lại: ” Cái loại vì lợi ích bất chấp thủ đoạn hãm hại người khác như các ngươi mới là ma quỷ, Khổng Khuê rất may mắn nên mới bị thương ở chân đấy ..
Nói đi, ai đứng sau cô?”
“ Tôi không biết, tôi không biết anh đang nói gì.”
“ Cô Trịnh, cô không thật thà chút nào.” Trần Thuật uể oải: ” Tôi mệt rồi, không muốn mất thời gian, cô nói ra người đứng sau sai phái cô hãm hại Khổng Khuê, tôi đi tìm họ kiếm chuyện, còn cô ăn cái bánh, uống cốc cà phê
Tôi biết ở đây có quán cà phê không tệ, tôi có thể gọi điện đặt chỗ, chi phí tôi trả ...”
“ Không, không ai sai phái tôi.” Tiểu Cách một mực phủ nhận: ” Tôi cũng không biết anh đang nói gì.”
“ Đừng chối, cũng như tôi biết cô hại Khổng Khuê bị ngã, tôi cũng biết người sai phái sau lưng cô là ai.” Trần Thuật giơ một ngón tay thôi: ” Tôi chỉ cho cô một cơ hội thôi, thắng thắn khoan hồng, ngoan cố xử nghiêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chủ động nói ra và bị động nói ra là khác nhau đấy.”
“ Anh không phải là cảnh sát, anh không có tư cách thẩm vấn tôi ...” Tiểu Cách đã có vẻ trải qua cú sốc ban đầu, dần trấn tĩnh hơn, cô ta không sợ, chẳng lẽ Trần Thuật dám ra tay đánh người chắc, chỉ cần dứt khoát phủ nhận là được:
Còn đám fan đáng sợ kia thì tính sau, trước tiên, cứ rời khỏi nơi này đã
“ Thế này không phải thẩm vấn, cô biết gì chứ, nếu ở trong tay cảnh sát, một cô gái như cô không chịu nổi quá mười phút đâu ...” Trần Thuật vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tiểu Cách tìm điểm đột phá: ” Các sở dĩ làm ra loại chuyện khốn nạn này, chẳng qua là muốn đoạt mất vị trí người đại diện CE của Khổng Khuê thôi
Người tư cách thay thế cô ấy không nhiều, tôi nhắm mắt cũng có thể nói ra.”
“ Anh không có chứng cứ gì hết, anh không có tư cách thẩm vấn tôi.” Tiểu Cách nắm chặt tay:
“ Thực sự không nói à?”
“ Tôi không làm gì hết, chẳng có gì để nói.”
“ Cơ hội lần cuối cùng đấy, không nói, hậu quả cô tự chịu.”
“ Tôi không làm gì hết, anh vu oan cho tôi.”
“ Rồi, cô đi đi.” Trần Thuật hướng tay về phía cửa:
“ Cái gì?” Tiểu Cách chưng hửng, chuyện thay đổi bất ngờ làm cô không sao tin nổi:
“ Tôi bảo cô đi được rồi.” Trần Thuật đứng dậy chỉnh lại cỏ áo, vuốt phẳng áo sơ mi trắng, chuẩn bị đi:
“ Này, này ...
Anh định làm gì?” Tiểu Cách cuống lên gọi lại, người này làm sao hành động chẳng theo lẽ thường gì hết, cô có cảm giác rất không lành, đối phương nhất quyết không thể bỏ qua cho mình dễ dàng như thế:
Vừa rồi bị Trần Thuật gài bẫy, Tiểu Cách không dám tùy tiện nghe lời y, đứng lên bước đi thì dễ, nhưng chuyện xảy ra sau đó mới đáng sợ
Y hành động bất thường, nhất định là có nguyên cớ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Tôi chỉ muốn thăm dò một chút, xem xem có thể dụ dỗ cô nói ra chân tướng không, không ngờ là cô lại kiên cường cứng cỏi như vậy, không hề mắc bẫy.” Trần Thuật thở dài, rất khách khí nói: ” Cô quả nhiên là đối thủ lợi hại, cô có được sự tôn trọng của tôi rồi
Cô có thể đi.”
“ Tôi .
Anh ....” Tiểu Cách không tin, vì thế lòng càng hoảng:
Tôi đâu có kiên cường cứng cỏi gì chứ, tôi cũng đâu phải đối thủ lợi hại, nam nhân này có phải tính đuổi cùng giết tận không
Mình phải làm sao đây
“ Cô đi đi chứ
Để tôi tiễn cô vậy ...” Trần Thuật đi vài bước rồi mà Tiểu Cách vẫn ngồi im một chỗ:
“ Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“ Tôi không định làm gì cả, tôi không phải cảnh sát, càng không phải là xã hội đen tôi có thể làm được gì cô?” Trần Thần dừng một chút đột nhiên tỏ ra vui mừng hỏi: ” Hay cô định khai rồi?”
Tiểu Cách giật nảy mình, lắc đầu quầy quậy, lại là mấy lời đó: ” Không, không, tôi không làm gì hết, tôi khai cái gì chứ?”
Trần Thuật phật ý ra mặt: ” Không chịu khai, không chịu đi, chẳng lẽ muốn chúng tôi nuôi ăn luôn à?”
“ Tôi ...”
“ Không nói chuyện với cô nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Trần Thuật không nói thêm, đi thẳng ra cửa:
Rầm
Cánh cửa phòng hội nghị lần nữa đóng mạnh
Mặt Tiểu Cách cắt không ra máu, bàng hoàng nhìn cánh cửa đóng lại, trán lấm tấm mồ hôi, tựa như nơi này biến thành nhà giam cả đời của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.