Câu nói của Khổng Nhược Khuê chẳng Trần Thuật cảm động, ngược lại còn có chút, câm nín, cô gái này cũng lười quá đi, phải có trách nhiệm chút đi chứ
Tôi mất cả đêm xem đi xem lại … khụ, à, nghiên cứu video tìm chứng cứ đấy
Đúng lúc này cửa bị người ta đẩy ra, một nam nhân trung niên đeo kính hỏi: ” Xử trưởng Trương ở đây phải không?”
Trần Thuật lập tức cảnh giác đứng dậy che chắn Khổng Nhược Khuê, đi tới định đóng cửa: ” Không phải, anh nhầm phòng rồi.”
“ Khổng Khuê ...” Quá muộn, nam nhân đó kêu lên, tức thì nhanh như chớp ở đâu có hai người cầm máy ảnh nhảy ra chĩa vào phòng bệnh chụp lia lịa:
“ Ra ngoài.” Trần Thuật cả kinh, vội vàng quát lớn ngăn cản: ” Ra ngoài ngay, ai cho các anh vào chụp ảnh?”
Biết đám phóng viên này chưa chịu từ bỏ, không ngờ chúng dùng thủ đoạn thô lỗ như vậy
“ Khổng Khuê ở đây này ...”
“ Tìm thấy rồi ..
Chụp đi.”
Ba nam nhân kia bất chấp bị ngăn cản, như đám sói đói khát máu, điên cuồng chụp ảnh, thậm chí có người còn chĩa về phía Trần Thuật chụp, lấy bối cảnh là phòng bệnh cùng với Khổng Nhược Khuê ở phía sau, cả phòng chỉ có hai người ..
Nam nhân đó chụp xong bức ảnh đó mừng rỡ, tốt rồi, trở về gia công một chút là có tin hot đưa lên trang nhất
Còn sự thật à
Bọn họ không quan tâm, bọn họ chỉ cần biết làm sao thu hút được càng nhiều người đọc càng tốt là được, nếu không làm sao bị gọi là lũ chó săn tin
“ Tôi bảo các anh ra ngoài, các anh không nghe thấy à?” Trần Thuật một mình ngăn cản ba người hết sức vất vả, ba tên kia cứ như uống thuốc kích thích, tay chụp ảnh, chân tiến tới, làm Trần Thuật liên tục lùi lại:
Đấy là còn may mà y ngày ngày chăm chỉ rèn luyện sức khỏe đấy, nếu yếu hơn chút thôi là bị chúng xô ngã lăn ra rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Ê, người anh em, trách chỗ, tránh chỗ chút ...”
Tên béo thấy dùng thể trọng éo không được còn mặt trơ trán bóng quát bảo Trần Thuật tránh ra, máy ảnh chĩa thẳng về phía Khổng Nhược Khuê ngồi trên giường không di chuyển được, nhưng vì bị Trần Thuật ngăn cản, không thể chụp được một bức ảnh rõ ràng, bực dọc: ” Đều vì miếng ăn cả mà, làm khó nhau ghê thế?”
“ Đúng thế, tránh ra cho chúng tôi chụp vài bức ảnh đi, xong sớm về sớm ...”
Tên phụ họa đeo kính này tên là Lưu Tân, phóng viên của một tờ báo giải trí nhỏ, hai ngày qua Khổng Nhược Khuê bị thương nằm viện truyền bá xôn xao, sau đó vì bài viết cám ơn trên weibo của cô đạt được kỷ lục tương tác chưa từng có, càng đẩy sự việc lên cao ..
Nhưng đều là tin cũ rồi, hơn nữa Khổng Nhược Khuê xưa nay sống quá kín tiếng, nên không có bức hình nào khác khi cô nằm viện truyền ra
Làm người ta ngứa ngáy
Thế nên có thể tưởng tượng được lúc này nếu ai có được một bức ảnh của Khổng Nhược Khuê sẽ có giá trị cỡ nào
Có điều chuyện này không phải dễ dàng, Khổng Nhược Khuê ở trong phòng vip, cả tòa lầu bị bảo an canh phòng nghiêm ngặt
Đám phóng viên bọn họ nghĩ đủ mọi cách mà không đột phá được phòng tuyến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tình cờ Lưu Tân có một người bạn bị bệnh cũng ở trong phòng vip, thế là vội vàng liên hệ với người bạn đó, nói là nghe bảo anh bị bệnh, tôi muốn qua thăm một chút
Người bạn đó tất nhiên vui vẻ liên lạc với bảo an cho người đi qua
Lưu Tân thăm bạn xong liền tìm kiếm phòng bệch của Khổng Nhược Khuê, hắn đi từng phòng một đẩy cửa hỏi một câu: Có phải xử trưởng Trương ở đây không
Chiêu này quả nhiên là hiệu nghiệm rốt cuộc tìm thấy Khổng Nhược Khuê rồi, không ngờ bị nam nhân này ngăn cản quyết liệt, làm hắn bực mình
“ Này quá đáng thế, cho người ta công tác một chút chứ?” Đám người Lưu Tân hết sức trơ trẽn, không xấu hổ vì hành vi của mình lại trách người ta:
“ Công tác của anh là xông bừa vào phòng người khác mà chụp ảnh à?” Trần Thuật bị đám phóng viên không biết giới hạn là gì này chọc giận, đưa tay che ống kính máy ảnh, quát: ” Các người mà không đi, chúng tôi gọi cảnh sát.”
Tĩnh Tĩnh bỏ ấm nước chạy ra, đứng bên Trần Thuật giang rộng tay dùng thân hình to lớn chắn máy ảnh, miệng hô: ” Ra ngoài ..
Người đâu, bác sĩ đâu, bác sĩ ...”
Khổng Nhược Khuê mặc một bộ đồng phục bệnh nhân rộng rãi, mặt mộc, tóc tai có chút rối, mặc dù vốn liếng cô nàng này rất tốt, tùy tiện ngồi đó cũng có mỹ cảm như đóa sen thơm mát
Nhưng dù sao thì không thể so với hình ảnh cực kỳ chăm chút của cô mỗi khi xuất hiện trước công chúng, để họ tùy tiện chụp như thế truyền ra, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của cô
Hơn nữa, cho dù không ảnh hưởng gì đi chăng nữa thì làm gì có chuyện cứ thế tùy tiện xông vào phòng người ta như vậy được
“ Buông ra ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đừng chạm vào.” Lưu Tân bị Trần Thuật ngoan cố che ống kính thì nổi giận, đưa tay đẩy ngực y một cái thật manh: ” Chạm vào hỏng thì sao, biết giá cả nghìn đô không?”
Lực đẩy quả mạnh làm Trần Thuật đứng không vững ngã ra, nhưng y chưa ngã thì chạm vào Tĩnh Tĩnh
“ Á ...” Tĩnh Tĩnh giống như hồ lô thịt ngã lăn quay ra đất, còn lăn mấy vòng .
Rầm
Trán Tĩnh Tĩnh đụng vào cạnh tủ kê ở góc tường, đầu tiên là vệt đỏ sau đó là dòng máu chảy từ đầu xuống
Tĩnh Tĩnh chỉ thấy đầu óc váng vất, đưa tay lên sờ tức thì thấy một màu đỏ ướt tay, há miệng òa khóc: ” Chảy máu rồi ...”
“ Tĩnh Tĩnh ..” Khổng Nhược Khuê ở trên giường thấy vậy cũng hoảng, nhất thời quên mất cái chân bó bột định nhổm dậy, kết quả là ngã xuống rên một tiếng đau đớn:
Trần Thuật không phải người dễ kích động, nhưng lần này bị hành vi của mấy tên phóng viên làm máu sôi sùng sục, xông tới vung tay hất văng cái máy ảnh của Lưu Tân
Bốp
Một tiếng động lớn, cái giá cho hành vi nóng nảy này của Trần Thuật là tay đau tới tê đi, vẫn rống lớn: ” Bảo các ngươi xéo, nghe thấy không?”
Chiếc máy ảnh rơi mạnh xuống đất, mấy thứ linh kiện văng ra, không cần nói cũng biết là hỏng rồi
Lưu Tân không ngờ Trần Thuật lại phản ứng kịch liệt như vậy, nhìn cái máy ảnh đắt tiền rơi vỡ không khác gì nhìn thấy con mình bị ngã, mặt mày vặn vẹo, đấm thẳng vào mặt Trần Thuật.