Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 196: Ẩu đả (2)




Bốp
Trần Thuật bị cú đấm chứa đầy phẫn nộ của Lưu Tân làm xay xẩm mặt mày, song đòn đau cũng làm y tỉnh táo hơn
Bọn họ là nhân viên công tác bên cạnh Khổng Nhược Khuê, cô lại ở ngay đó, cho nên nếu bọn xảy ra tranh chấp với người ta, cuối cùng mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu Khổng Nhược Khuê ..
Đây là một chuyện hết sức phổ biến trên mạng "fan làm, idol chịu
Huống hồ đám người này lại toàn là phóng viên, nếu đánh nhau, ai biết sau này chúng bôi nhọ Khổng Nhược Khuê thế nào, công tác của y là giải quyết rắc rối cho Khổng Nhược Khuê chứ không phải là gây ra thêm rắc rối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nên Trần Thuật không có lựa chọn nào khác ngoài nhẫn nhịn: “ Dừng lại, tôi bảo ...”
Hự, một phát Lưu Tân xông đến bồi một cú đá vào bụng làm y gập người lại, có vẻ hắn cũng biết cố kỵ của Trần Thuật, nên không chút nướng tay, xông tới đấm đá liên tục
Trần Thuật giơ hai tay che chắn, y đã nhịn lắm rồi lại thấy tên khác thừa cơ xông vào, thế là lửa giận lại cháy ngùn ngụt, nhịn đau xông tới tóm lấy cú đấm tiếp theo của hắn, tay còn lại tặng thêm cú đấm vào mặt
Trần Thuật từ nhỏ theo cha học mấy quyền thế đơn giản, không biết bao năm rồi không dùng, chẳng thể gọi là chiêu số gì, đơn thuần là ỷ vào sức khỏe và nhanh nhẹn của bản thân thôi
Rắc
Một tiếng vỡ đanh gọn, còn hơn cả tiếng máy ảnh rơi xuống đất, Lưu Tân máu mũi nhoe nhoét, xem ra bị cú đấm này làm gãy mũi rồi
Đã ra tay rồi không có chuyện dừng lại nữa, Trần Thuật lại siết nắm đấm, nhè mặt Lưu Tân đấm
Bốp
Cú này làm hắn lảo đảo lủi lại mấy bước ngã chổng vó
Hai tên đồng bọn kinh hoàng, không ngờ Trần Thuật dám ra tay đánh người, vội đeo máy ảnh lên cổ, nắm tay thủ thế, chuẩn bị ăn thua đủ với Trần Thuật
“ Bảo an ..
Ở đây, ở đây, bắt lấy, bọn chúng xông vào phòng bệnh gây sự.” Trần Thuật vẫy tay gọi:
Hai tên phóng viên nghe vậy vội vàng quay đầu bỏ chạy, ai dè vừa quay lưng, mỗi tên bị thêm một phát ngã nhào ra ngoài
Rầm
Cửa phòng đóng lại, hai tên phóng viên mới biết là bị lừa, tức giận đá cửa phòng bệnh chửi bới, ai dè lát sau bảo an tới thật, nhìn cảnh này không cần nhiều lời, xông tới bẻ tay ấn cả ba xuống đất
“ Cô Khổng Khuê, tôi là đội trưởng bảo an đây.” Viên đội trưởng gõ cửa: ” Cô không sao chứ ạ, đám người gây rối ngoài này bị khống chế rồi ạ.”
Cửa phòng bệnh lần nữa mở ra
Thì ra khi Trần Thuật và Tĩnh Tĩnh tranh chấp với ba tên phóng viên thì Khổng Nhược Khuê đã ấn chuông phục vụ khẩn cấp ở đầu giường, gọi người tới
Nhân viên công tác cùng bác sĩ y tá làm việc trong tầng lầu này có ai không biết bệnh nhân phòng 903 là Khổng Nhược Khuê
Vì thế vừa nghe báo có người xông vào phòng, cả phòng bảo an chấn kinh, đích thân đội trưởng dẫn bốn người theo, đảm bảo an toàn cho Khổng Nhược Khuê
“ Tôi không sao.” Khổng Nhược Khuê mặt phủ sương giá, giọng nói gay gắt: ” Làm sao bọn họ xông vào được đây, chẳng lẽ bệnh viện không có biện pháp an toàn nào à?”
“ Cô Khổng Khuê, thực sự xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa biết làm sao họ vào đây được, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng để trả lời cô.” Đội trưởng bảo an toát mồ hôi lạnh xin lỗi:
Cũng không phải bọn họ chuyên môn bảo vệ Khổng Nhược Khuê, mà tòa nhà này vốn là khu vực giới hạn, không mở cửa với bên ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bệnh nhân ở đây đều là người có tiền có địa vị, hoặc thân phận mẫn cảm, phải được phép của người bệnh thì người thăm hỏi mới được vào
Đám phóng viên này có thể đột nhập vào đây chụp ảnh, chứng tỏ quản lý có sơ hở, chuyện này truyền đi, người tức giận không chỉ có Khổng Nhược Khuê đâu
Đám này vào được thì kẻ khác không phải cũng vào được à
Người ta bỏ bao nhiêu tiền để vào khu vực vip này là muốn yên tĩnh tĩnh dưỡng mà cũng không làm được hay sao
Nghĩ tới cảnh Khổng Nhược Khuê nằm không di chuyển được bị một đám phóng viên vây quanh điên cuồng chụp ảnh, đội trưởng bảo an không rét mà run
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt Khổng Nhược Khuê không dễ coi hơn chút nào, nhớ lại mình mặc áo ngủ, đầu bù tóc rối bị người ta chụp ảnh, cô cắn chặt môi muốn xông ra đá bọn chúng vài cái
Bà đây chưa gội đầu, chưa trang điểm, chưa ăn mặc lộng lẫy, không có máy ảnh chuyên nghiệp, không có bộ lọc làm đẹp ..
Vậy mà mấy thằng vương bát đản các người dám tùy tiện chụp ảnh bà à
Nếu mà mấy bức ảnh tệ hại này phát lên mạng, sau này bà đây còn mặt mũi đi đâu nữa
Fan bà bỏ đi thì sao, bọn antifan nhảy vào chửi bới đi sao
Càng nghĩ Khổng Nhược Khuê càng muốn giết người
“ Buông tôi ra, buông tôi ra.”
“ Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có quyền phỏng vấn, các người không được ngăn cản.”
“ Các người không phải là cảnh sát, có quyền gì mà giữ chúng tôi.”
Ba tên phóng viên bị ấn xuống đất vùng vẫy la hét, đám người này la hét như thế không phải là ngông nghênh, mà là va chạm nhiều rồi, căn bản không coi bảo an ra gì
“ Câm mồm, dù các người là ai cũng không có quyền tùy ý xông vào phòng bệnh, đây là chuyện phạm pháp.” Đội trưởng bảo an còn đang lo cái ghế dưới mông quan tâm gì tới quyền với luật, phất tay: ” Đưa đi.”
Mấy bảo an kéo ba tên phóng viên lên, ở chỗ này mà ầm ầm ra đó thì sao được
“ Tôi bị gãy mũi rồi.” Lưu Tân thấy cái danh phóng viên không ăn thua nữa thì vật vã ăn vạ:
- Mũi tôi bị chúng đánh vỡ rồi
Hai tên phóng viên còn lại hiểu ra, cũng vội làm vẻ bệnh tật, ngoẹo đầu trợn mắt kêu: ” Tôi bị gãy lưng rồi, chính y đã gãy ...”
“ Ôi, ôi, tôi chóng mặt quá, tôi không đứng lên nổi ...”
Ba kẻ vừa rồi còn hùng hồn quát tháo như mình là sứ giả tự do chính nghĩa, chớp mắt biến thành lưu manh vô lại
Nói đúng hơn là lộ bản chất
Dù thế nào bảo an kiêng kỵ, chẳng may chúng làm sao mà vu cho mình đánh đập có mà họa ra, không dám mạnh tay cưỡng chế, làm ba thằng lưu manh càng được thể
Trần Thuật đỡ Tĩnh Tĩnh lên: ” Các anh xem đi, vừa rồi chúng xông vào phòng, đánh bị thương trợ lý của cô Khổng Khuê vẫn còn chảy máu đây này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.