Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 197: Trần Thuật, chúng ta tư bôn đi.




Tĩnh Tĩnh không quá ngốc, nghe thấy Trần Thuật nói tới mình lập tức khóc hết sức thương tâm, với lại nghĩ tới cái trán vỡ, càng khóc lớn ..
Mặc dù cô không dựa vào dung mạo kiếm cơm, nhưng mà thứ vốn đã chẳng có bao nhiêu, giờ bị lấy đi mất, chẳng phải là càng thêm tuyệt vọng à
Cô ăn bao nhiêu thức ăn mới có được bằng đấy máu, giờ lãng phí bao nhiêu như vậy, sau này phải ăn bao nhiêu bù lại được
Càng nghĩ bi thương càng lớn, khóc như trời tan đất sụp, khóc thảm liệt vô cùng, khóc át luôn ba thằng lưu manh
Khóc tới cả ba cùng chột dạ, đưa mắt nhìn nhau, tên nào cũng muốn chối bỏ liên quan
Lúc nãy máu lên đầu không để ý, nhỡ chẳng may vin vào cái cớ này kiện bọn họ thì sao, nếu thương tích mà nặng một chút thì không cách nào ăn nói rồi
Kế hiện nay là độ xem thương tích ai thảm hơn kẻ đó có lý, giống ô tô mà xô xe đạp vậy, xe đạp sai đường cơ mà người ta thương nặng hơn
Thế là ba tên phóng viên ra sức gào lên như thi khóc khỏe, bảo an càng lúng túng
Ai mà biết thương tích thật hay giả, trông cũng có vẻ thê thảm ..
Chẳng may đụng chạm vào chúng có di chứng, lương bảo an nuôi sao nổi
Trần Thuật thực sự căm ghét những kẻ vì đạt mục đích bất chấp thủ đoạn thế này, hoàn toàn không có giới hạn con người, hận nhất loại nam nhân gây họa xong sợ mình không giải quyết được hậu quả, lăn ra đất vật vã ăn vạ ..
Thậm chí lợi dụng bảo an buông tay lăn vào phòng kêu gào rồi
Bọn chúng là sỉ nhục của nam nhân, thứ cặn bã của nhân loại, sự tồn tại của chúng chỉ lãng phí ô xi trên trái đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại lo Khổng Nhược Khuê nhìn thấy cảnh này mà lo lắng bực mình, ảnh hưởng quá trình khôi phục vết thương
Trần Thuật lạnh giọng nói với đội trưởng bảo an: ” Anh định làm gì đây, để chúng cứ vậy la hét ở chỗ này à?”
“ Tôi ...” Đội trưởng bảo an chỉ tên ôm mũi la hét: ” Trông có vẻ thương thế nặng lắm, chúng tôi phải báo cáo lãnh đạo ...”
“ Anh báo cáo lãnh đạo tốn bao nhiêu thời gian
Lãnh đạo trả lời tốn bao nhiều thời gian
Trong quá trình đó anh cứ để mặc ba kẻ lai lịch bất minh lăn lộn trong phòng bệnh của cô Khổng Khuê thế à?” Trần Thuật chất vấn: ” Bệnh viện này làm ăn vậy đấy hả?”
“ Chúng tôi ...” Đội trưởng bảo an ú a ú ớ:
“ Tôi cho các anh mấy kiến nghị, thứ nhất tầng này có bác sĩ y tá trực ban, lập tức gọi bọn họ tới kiểm tra xử lý ...” Trần Thuật biết tố chất bảo an trong nước đa phần rất kém, rất thiếu chuyên nghiệp, người làm cái nghề này là bất đắc dĩ không thể làm gì khác, chả có tí đạo đức nghề nghiệp nào, thế nên cũng không có cái gì là ý thức trách nhiệm:
Lúc này tức giận quát mắng không giải quyết được vấn đề, Trần Thuật nén giận xuống nói: ” Thứ hai, đợi có kết quả, điều tra rõ thân phận của chúng, làm rõ chúng lẻn vào phòng bệnh thế nào
Anh là đội trưởng bảo an, phải ngay lập tức nghĩ cách ứng phó, nếu không anh sẽ gánh hết trách nhiệm.”
“ Vâng vâng vâng ...” Đội trưởng bảo an sợ tới chỉ biết vâng dạ, rối rít sai một bảo an đi gọi người:
“ Còn không mau báo cáo lãnh đạo ...”
“ Đúng đúng ...”
Đội trưởng bảo an vỗ đầu, chuyện đơn giản như vậy sao không nghĩ ra
Nếu vừa rồi trực tiếp gọi điện cho lãnh đạo, e là bị chửi cho thối mặt, vì làm nguôi giận của Khổng Nhược Khuê mà ném mình ra làm ma thế mạng
Thực sự là sợ tới mụ mị cả đầu óc mất rồi
Trần Thuật chỉ ba tên ăn vạ kia: ” Đưa chúng ra ngoài đi, đừng để chúng ở đây làm phiền cô Khổng Khuê tĩnh dưỡng.”
Đội trưởng bảo an không do dự nữa, quát cấp dưới: ” Còn không mau kéo chúng đi.”
“ Ối dời ơi mũi của tôi, không xong rồi, tôi sắp chết rồi.”
“ Các người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, tôi sẽ kiện bệnh viện của các người tôi sẽ khiến các người khuynh gia bại sản.”
Ba tên vô lại bị kéo đi rồi, phòng yên tĩnh hẳn, Trần Thật dỗ dành Tĩnh Tĩnh: ” Tĩnh Tĩnh, không sao đâu, anh kiểm tra rồi, chỉ xước ít da thôi, băng bó chút là ổn.”
Tĩnh Tĩnh gạt nước mắt: ” Thật chứ?”
“ Trăm phần trăm luôn.” Trần Thuật gật đầu:
Lúc này một y tá xách hòm thuốc đi vào, Trần Thuật vẫy tay gọi tới xử lý vết thương trên trán Tĩnh Tĩnh, còn y đi tới bên Khổng Nhược Khuê, hỏi nhỏ: ” Cô không sao chứ?”
Khổng Nhược Khuê bình tĩnh như không có bất kỳ chút vẻ tức giận nào, lạnh nhạt như chuyện xung quanh chẳng liên quan gì tới mình
Cũng phải, Khổng Nhược Khuê mười mấy tuổi đã vào nghề, có lẽ sóng gió gì cũng qua rồi, chút chuyện nhỏ này với cô chắc không đáng kể
Khổng Nhược Khuê ngồi dựa vào gối mềm, quần áo chất liệu nhẹ thân thể mạn diệu, đường cong nhấp nhô cám dỗ, đôi mắt sâu thẳm như nhìn vào điểm không tồn tại ở hư vô, nói tựa mộng du: ” Trần Thuật, chúng ta tư bôn đi.”
Hả
Tư bôn
Không thể không nói anh bạn Trần Thuật tới cái thế giới này bao năm như vậy, chưa từng có ai đưa ra một yêu cầu ngang ngược vô lễ như vậy với y
Nhưng mà y vui chết người
Đương nhiên, niềm vui này phải dấu trong lòng, ngàn vạn lần không thể biểu hiện ra ngoài mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không, Khổng Nhược Khuê lại cho rằng cô là người đầu tiên đưa ra loại yêu cầu này ..
Dù đúng là thế thật
Nhưng như thế thì tỏ ra rằng giá thị trường của Trần Thuật không tốt, không có ai cạnh tranh với Khổng Nhược Khuê, người mua duy nhất tất nhiên là muốn giảm giá, hoặc trả hàng ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người khác đều không cần, bà đây cũng không cần
Vì thế Trần Thuật làm ra cái vẻ chuyện này tôi gặp nhiều rồi, ung dung trấn định: ” Chuyện tư bôn có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ, ví như sự nghiệp của cô phải làm sao
Hiện giờ cô là đại minh tinh cực hot, sự nghiệp đang ở kỳ đỉnh cao
Cô sẵn lòng vì tôi mà từ bỏ tất cả sao?”
“Còn cả hợp đồng giữa cô và Đông Chính còn chưa hoàn thành, cho dù chủ tịch Lật của Đông Chính không gây phiền toái cho cô, nhưng rất nhiều quảng cáo cô đại diện, phim mới mà cô nhận diễn ..
Những thứ đó cần cô hoàn thành chứ?”
“ Cho dù tất cả những thú đó đều mặc kệ, chúng ta thực hiện một cuộc tư bôn nói đi là đi
Nhưng Chứng Minh Thư có ở trên người cô không
Nếu như muốn cô muốn ra nước ngoài còn phải về lấy hộ chiếu theo ..
Hơn nữa chân cô thế nào
Hiện giờ cô còn chưa đi được, chúng ta chạy trốn không dễ dàng vậy đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.