“ Cô Tô Âm, xin hỏi có phải cô tới thăm cô Khổng Khuê không
Không biết thương thế của cô Khổng Khuê ra sao rồi, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết một chút không?”
Người hỏi câu này còn có chút lương tâm, khả năng mới vào nghề chưa lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Nghe đồn quan hệ giữa cô và cô Khổng Khuê bất hòa, tranh giành vị trí nhất tỷ ở Đông Chính ..
Cô thấy sức ảnh hưởng của cô và cô Khổng Khuê ai hơn?”
Kẻ này là loại lương tâm bị chó tha rồi, chỉ ưa thêu dệt thị phi, rất nhiều người trong giới giải trí vốn chẳng thù oán gì, nhưng suốt ngày bị đám phóng viên lấy ra so sánh với nhau mà đâm chướng mắt với nhau
“ Cô Tô Âm, tác phẩm mới của cô là gì, tôi là fan của cô ....”
Đừng bao giờ tin thằng cha này, hắn là fan của cả thế giới
Tô Âm giờ muốn vào cũng không vào được, muốn đi cũng không xong, đành phải ứng phó với đám phóng viên này trước mới được
Lòng hối hận không đưa trợ lý theo, trừng mắt với Trần Thuật, vì xưa nay cô xây dựng hình tượng hoạt bát thân thiện dễ thương, đành mỉm cười trả lời: ” Chị Khổng Khuê là tiền bối của tôi, cũng là bạn của tôi, tình cảm của chúng tôi xưa nay rất tốt, không có chuyện tranh giành gì hết
Chúng tôi có định vị khác nhau, mỗi người có theo đuổi khác nhau.”
“Tác phẩm mới của tôi là Chàng cơ trưởng, là câu chuyện một nhóm những người trẻ tuổi nhiệt huyết hiến thân sự nghiệp, giờ tôi xin giới thiệu cho mọi người vị biên kịch thiên tài của bộ kịch bản này ...”
Bề ngoài tiểu la lỵ, bên trong tiểu ma nữ, Tô Âm đâu phải người dễ trêu chọc vào, thoáng cái biến đây thành buổi họp báo riêng, thuận tiện quảng cáo cho bộ phim đang chuẩn bị, còn chơi lại Trần Thuật ..
Thế nhưng khi cánh tay nhỏ nhắn chĩa về phía Trần Thuật thì phát hiện cái tên vừa rồi còn niềm nở cười với mình giờ biến mất vào không khí rồi
Đàm phóng viên quay đầu nhìn theo, thấy ai đâu, thế là lại nhao nhao:
“ Cô Tô Âm, cô Tô Âm, vị biên kịch thiên tài cô vừa nói đâu rồi?”
Làm sao tôi biết y ở đâu, vừa rồi rõ ràng còn đứng đó, ai mà biết y biến đi đâu, tên khốn kiếp vương bát đản, đừng để rơi vào tay bà nhé
Trong lòng có nguyên con dã thú, à không con bạo long đang muốn phá hủy thế giới, bề ngoài Tô Âm vẫn cười đáng yêu: ” Trước tiên phải bảo mật đã, đợi tới cuộc họp báo, tôi nhất định sẽ mời vị biên kịch đó tới gặp mọi người
Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mong mọi người thông cảm, tôi phải vào thăm chị Khổng Khuê đã, chúng ta gặp lại sau.”
Lúc này đã có bảo an tới giải vây, sau đó Tô Âm được y tá dẫn tới phòng bệnh của Khổng Nhược Khuê, chỉ là tới nơi mới phát hiện phòng trống không, chẳng một bóng người
Tô Âm ngạc nhiên hỏi y tá: ” Khổng Khuê đâu rồi?”
Y tá không biết, gọi một người bạn tới hỏi, người trả lời: ” Cô Khổng Khuê nói ở trong phòng buồn chán nên trợ lý đẩy ra sân sau hóng gió.”
Cô y tá ban đầu nhận ra: ” Á, sao đồ đạc của cô Khổng Khuê không thấy đâu nữa?”
“ Hay là cô ấy xuất viện rồi?”
“ Không có chuyện đó, không qua chỗ chúng ta làm sao có giấy xuất viện ...”
Tô Âm nghe hai cô y tá tranh luận sực nhớ tới hành động khác thường vừa rồi của Trần Thuật, chớp mắt hiểu ra điều gì, nghiến răng nghiến lợi rít lên trong lòng: Trần Thuật, tôi giết anh ..
.....
Quay lại thời điểm Tô Âm đang bị phóng viên bao vây, Trần Thuật chạy về thấy ngay Tĩnh Tĩnh đẩy Khổng Nhược Khuê đi qua đi lại tìm cơ hội, nói gấp: ” Đi thôi, Tô Âm tới rồi.”
Tĩnh Tĩnh đi trước lấy thân hình phốp pháp của mình làm lá chắn, Trần Thuật đẩy Khổng Nhược Khuê thuận lợi tới bãi đỗ xe, bế cô lên chiếc Mercedes lấy của Thang Đại Hải, nhanh nhẹn gấp xe đẩy cho vào cốp
Xe lập tức lăn bánh rời bệnh viện
Khổng Nhược Khuê ngồi ở hàng ghế sau, nhìn xe đi ra đường: ” Vừa rồi người bị phóng viên bao vây là Tô Âm à?”
“ Đúng thế.” Trần Thuật cười rất khoái trá:
Đúng là lạy ông tôi ở bụi này, thực ra y không nhìn ra được là Tô Âm, nhưng mà cái cách ăn mặc kín mít như sợ người ta phát hiện ấy thì y quá quen rồi
Kiểu của minh tinh ra đường, lại kết hợp với vóc dáng rất đặc trưng kia, suy đoán một chút Trần Thuật dám khẳng định tới sáu phần là Tô Âm, chẳng may không phải cũng có sao đâu, thế mà đúng thật: ” Không có cô ấy làm sao chúng ta đi được.”
“ Ai lại lợi dụng người ta như thế?” Khổng Nhược Khuê dở khóc dở cười:
“ Sao lại nói là lợi dụng, gặp người quen thân thiết chào một tiếng thôi .
Nếu mà tôi thấy cô ấy lại lờ đi, cô ấy càng giận.” Trần Thuật đường hoàng bao biện:
“ Đúng là thà tin lời ma quỷ chứ đừng tin miệng nam nhân.” Khổng Nhược Khuê cảm thán:
“ Cô nói thế quá đáng rồi, cô có thể không tin tôi, nhưng không thể vơ đũa cả nắm nam nhân toàn thiên hạ chứ
Mặc dù tôi đáng tin hơn họ nhiều.”
Khổng Nhược Khuê cười mà không nói, nếu ngay cả anh mà tôi cũng không tin, sao có thể tin nam nhân khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải giờ cao điểm, xe đi đường rất thuận lợi, có chút cảm giác như chim sổ lồng, thậm chí còn hứng thú đi vài vòng rồi mới tới tiểu khu nhà Khổng Nhược Khuê, tới cổng tiểu khu thì bị bảo an chặn lại, Khổng Nhược Khuê hạ cửa sổ xuống vẫy tay, thế là được đi qua
Cái mặt Khổng Nhược Khuê còn giá trị hơn cả giấy thông hành
Lại lần nữa lấy xe ra, Trần Thuật bế cô xuống, bế đi bế lại mấy lần thành quen rồi, chẳng ai ngại ngùng gì nữa, nếu không phải sợ người ta thấy, Trần Thuật bế cô lên nhà, ai bảo bế cô hưởng thụ như thế
Cửa nhà vừa mở ra, Dì Hai đã đau lòng kêu liên hồi: ” Bị thương nặng thế này cơ à, dì muốn tới thăm cháu không cho, muốn mang canh cũng không chịu .
Úi dà, làm sao thế chứ, nhìn đi, gầy thành cái gì rồi?”
Khổng Nhược Khuê coi dì Hai như người thân, nói chuyện tùy ý thân thiết: ” Cháu gầy chỗ nào chứ, chỉ nằm hai ngày thôi mà đã cảm giác mặt tròn hơn nhiều.”
“ Mặt cô sao có thể gọi là tròn, mặt này mà tròn, vậy mặt Thang Đại Hải thành cái bánh rồi à?” Trần Thuật thấy Khổng Nhược Khuê nên thêm chút thịt nữa mới đúng, người thịt thịt ôm mới thích:
Phì phì, thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nghĩ.