Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 201: Tôi giúp cô báo thù rửa hận




Khổng Nhược Khuê chỉ Trần Thuật: ” Đây là Trần Thuật, tới nhà chúng ta một lần, Dì Hai còn nhớ không?”
“ Nhớ chứ, không phải thằng cháu ngốc nhà dì à?” Dì Hai cười híp mắt: ” Người trẻ tuổi uống ít rượu thôi, lần trước cậu uống nhiều nôn cả lên ...”
“ Dì Hai, chào dì ạ, lâu lắm rồi không gặp dì.” Trần Thuật vội vàng chào hỏi cắt ngang, sợ Dì Hai lại lần nữa kể chuyện tắm rửa giúp y ra, lúc đó còn chưa quen thuộc Khổng Nhược Khuê, cứ nghĩ là cả đời không gặp lại nữa:
Ai ngờ trái đất tròn, địa cầu quá bé, quan hệ giữa y và Khổng Nhược Khuê mỗi ngày một gần gũi như vậy, thế là lại phải đối diện với Dì Hai
“ Úi da, nhìn kia, đứa cháu ngốc của tôi đỏ mặt rồi, xấu hổ kìa ...” Dì Hai chỉ Trần Thuật cười lớn:
Tĩnh Tĩnh sớm quen dì Hai rồi, tay sách nách mang đặt hành lý xuống, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lục lọi một hồi lấy di động ra: ” Khuê tỷ, điện thoại của chị.”
Khổng Nhược Khuê nhận lấy di động, lắc lắc màn hình trước mặt Trần Thuật: ” Điện thoại của Tô Âm đấy.”
Oan gia, lại cũng là một người mà Trần Thuật không nghĩ có cơ hội tiếp xúc lần thứ hai, vậy mà ông trời cứ trêu ngươi, chỉ biết cười khổ, chắc là lên phòng không thấy, gọi điện hỏi tội đây, ai mà muốn đắc tội với người khác, huống hồ cô la lỵ đó cũng ghê lắm
“ Tôi sẽ nói là bị anh bắt cóc.” Khổng Nhược Khuê cười trên đau khổ của người khác, nhận điện thoại: ” Tiểu Âm à?”
“ Chị Tiểu Khuê, chị ở đâu thế?”
“ Chị vừa mới về nhà, sao thế, có chuyện gì vậy?” Khổng Nhược khuê rất ngây thơ vô tội:
“ Em vừa mới tới bệnh viện thăm chị, kết quả là không tìm thấy chị đâu, lo chị xảy ra chuyện gì, gọi điện tới hỏi ..”
Khổng Nhược Khuê cố ý bật loa ngoài cho Trần Thuật nghe, trách: ” Hả, em tới bệnh viện à, sao trước khi tới không báo với chị một tiếng
Sớm biết thế chị ở lại chờ em, chị vừa mới về nhà xong.”
Có lẽ vì Khổng Nhược Khuê biểu diễn quá tự nhiên, cho nên Tô Âm đâm ra không chắc lắm nữa: ” Trần Thuật không nói cho chị à?”
“ Nói cho chị cái gì?” Khổng Nhược Khuê lè lưỡi với Trần Thuật, giọng ra vẻ hoang mang:
“ Em tới bệnh viện thì nhìn thấy anh ta, anh ta còn chào hỏi em.” Tâm tình Tô Âm rõ ràng là không ổn định cho lắm:
“ Anh ấy chẳng nói gì cả, con người đó thật đúng là ...” Khổng Nhược Khuê hoàn toàn hóa thân thành thỏ con vô tội, đến Trần Thuật còn chẳng phân biệt nổi thật giả:
“ Chị Tiểu Khuê không sao thì tốt rồi, em tranh thủ lúc không có lịch trình, tới bệnh viện thăm chị, không ngờ không gặp được.” Giọng Tô Âm biến thành phong cách ngọt nào nũng nịu chiêu bài: ” Chị Tiểu Khuê nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đợi em rảnh lại tới thăm chị.”
“ Được, chị ở nhà đợi em tới uống trà
Em chú ý sức khỏe đừng làm việc quá sức, em lúc nào cũng quá liều mạng.”
“ Vâng, em không quấy rầy chị nữa.”
“ Ừ gặp lại.”
“ Phải rồi, tổng giám Trần có ở bên cạnh chị không?” Tô Âm đột ngột hỏi:
Khổng Nhược Khuê ngước mắt lên nhìn Trần Thuật, ưu nhã đáp: ” Có, tổng giám Trần đưa chị về mà.”
“ Chị Tiểu Khuê thay em hỏi thăm tổng giám Trần nhé.” Tô Âm cười hì hì: ” Nói là em nợ anh ấy một ân tình cực lớn đấy.”
Giọng giòn tan thơ ngây, nhưng Trần Thuật nghe ra sát khí ngập ngụa trong đó, cô gái này liệu có hận mình không
Kệ, dù sao mình có chân to mà, sợ gì
“ Thế à
Chị nhất định giúp em chuyển lời.” Khổng Nhược Khuê ung dung ứng phó:
Cúp điện thoại rồi quay sang Trần Thuật: ” Xem ra anh và Tô Âm quan hệ không tệ nhỉ
Cô ấy nhờ tôi hỏi thăm anh đấy.”
“ Làm gì tốt bằng hai người, chị chị em em đến ngọt ngào, lại còn hẹn cùng uống trà, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, còn thực sự tưởng hai người là chị em thân thiết trong khuê phòng kìa.” Trần Thuật phản kích, cô cũng đâu ra gì mà trách tôi:
“ Tình nghĩa giữa nữ nhân với nhau mà không nói xấu nhau sau lưng thì cũng coi như là chị em thân thiết rồi.” Khổng Nhược Khuê bộ dạng anh thì biết gì về nữ nhân: ” Anh đã bao giờ thấy tôi nói xấu Tô Âm chưa?”
“ Có vẻ chưa?”
“ Tôi biết cô ấy nhất định nói xấu tôi trước mặt anh đúng không?”
“ Cái này hình như đúng …”
“ Tôi chân thành với người ta, nhưng người ta lại làm tôi thương tâm.”
Trần Thuật hết lý lẽ, nữ nhân đấu đá nhau chẳng thua kém gì nam nhân giơ nắm đấm nói chuyện
Điện thoại Khổng Nhược Khuê lại reo
Khổng Nhược Khuê vừa nhìn số một cái nhét ngay vào tay Trần Thuật cứ như là ném đi củ khoai nóng: ” Anh giải quyết đi.”
Khổng Nhược Khuê ném cục nợ đi rồi nhận lấy cốc nước Tĩnh Tĩnh đưa cho, phồng má uống thoải mái, về nhà rồi, không ngại uống nhiều nước nữa, nghĩ tới uống nước lại lườm Trần Thuật, mất mặt quá mà
Trần Thuật nhìn hai chữ "Vương Thiều" liền biết lại thêm một người nữa hỏi tội đây, ngẫm nghĩ một lúc nhận máy, không đợi cho bên kia kịp nói gì liền tiên hạ thủ vi cường gấp gáp nói: ” Chị Thiều, chị cũng biết chuyện kia rồi à?”
“ Tiểu Khuê ..
Hả, chuyện gì thế?” Vương Thiều thấy giọng nói Trần Thuật đầy vẻ cấp bách thì nuốt lời muốn nói lại, không ngờ người nhận điện thoại là Trần Thuật:
“ Một đám phóng viên khốn kiếp xông vào phòng bệnh của Khổng Khuê chụp ảnh bừa bãi, tôi hết sức ngăn cản bọn chúng không được, bọn chúng còn ra tay đánh Tĩnh Tĩnh bị thương ...” Trần Thuật có vẻ chưa hết bức xúc: ” Trán Tĩnh Tĩnh bị rách một vệt lớn, phải băng bó, tôi cũng bị chúng đấm đá mấy cái liền ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng tôi bị thương thì không sao, nhưng Khổng Khuê vốn đã bó bột ngồi đó rồi, chẳng may có chuyện gì thì thế nào?”
“ Tôi đã trao đổi với bên bảo an rồi, có điều bọn họ chưa xác định được đám phóng viên kia lẻn vào thế nào
Nếu đã có ba kẻ vào được thì thế nào cũng còn những kẻ khác đang rình mò ở đó, ở bệnh viện không còn an toàn nữa, không còn cách nào khác tôi đành lén đưa Khổng Khuê về.”
Khổng Nhược Khuê làm động tác hắt nước, đúng là giỏi đóng kịch, vậy mà vừa rồi còn mặt mũi nói mình
Vương Thiều phía bên kia thở phào, sau đó tức giận: ” Tổng giám Trần, anh làm đúng lắm, xử lý kịp thời quyết đoán
Tôi nhận được điện thoại phía bệnh viện, nói không thấy Tiểu Khuê đâu nữa, làm tôi chết khiếp, không ngờ rằng lại có chuyện như vậy
Đám người bệnh viện này làm ăn kiểu gì thế, chúng ta rõ ràng đã ở phòng vip rồi, bọn họ không bảo vệ nổi bệnh nhân, xảy ra vấn đề, ai chịu trách nhiệm

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Đúng vậy.” Trần Thuật giơ dấu diệu victory với Khổng Nhược Khuê, biểu thị qua ải thành công: ” Vì an toàn của Khổng Khuê, tôi đành bí mật đưa cô ấy về nhà
Có điều còn chưa làm thủ tục ở bệnh viện chưa làm, khả năng phải phiền bên chị Thiều xử lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn nữa, tôi và mấy tên phóng viên xảy ra xung đột, bọn chúng vờ bị thương, đang kiểm tra ở bệnh viện, tôi sợ chúng nói linh tinh gây bất lợi cho Khổng Khuê.”
“ Chuyện này cứ để tôi xử lý.” Vương Thiều đâu phải vừa, đằng đằng sát khí nói: ” Đám người đó làm sao vô pháp vô thiên như vậy, không cho chúng thấy chút lợi hại, chúng nghĩ chúng ta dễ bắt nạt.”
“ Vậy phải làm phiền chị Thiều rồi.”
“ Khách khí cái gì, chuyện này vốn thuộc phạm trù công tác của tôi, lại phải để tổng giám Trần gánh vác nhiều như thế ...
Tôi lại nợ anh một ân tình lớn.”
Lại thêm người nữa "nợ ân tình" mình, Trần Thuật có giật mình đâm ra nghe mà hoảng, vội nói: ” Chị Thiều nói thế thì coi tôi là người ngoài quá rồi, chúng ta đều vì Khổng Khuê mà phục vụ.”
“ Vậy tôi không khách khí nữa, để tôi xử lý chuyện bên kia, bảo Tiểu Khuê yên tâm tĩnh dưỡng, tôi sẽ tới thăm cô ấy sau.”
Trần Thuật cúp điện thoại xong cũng nhẹ người, trả điện thoại nói: ” Tiếp theo cô có thể yên tâm nghỉ ngơi ở nhà rồi, không cần lo có người quấy nhiễu nữa
Thủ tục xuất viện và ba tên phóng viên có chị Thiều xử lý, Tĩnh Tĩnh, ở đây giao cho em đấy.”
“ Anh định làm gì?” Khổng Nhược Khuê thấy Trần Thuật chuẩn bị đi thì hỏi:
“ Tôi giúp cô báo thù rửa hận.” Trần Thuật cười lạnh, bất kể sau lưng là đám người nào thì chúng cũng chọn nhầm người mà ức hiếp rồi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.