Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 203: Chẳng lẽ còn chưa quên




Vương Tín lên kế hoạch rất chu đáo, mọi thứ diễn ra đúng ý hắn, không có bất kỳ một sai sót nào, Khổng Nhược Khuê bị dồn vào hoàn cảnh bất lợi đủ đường, vậy mà đúng lúc đó nhảy ra một nhân vật ngoài dự tính chẳng những xoay chuyển được tình thế, giờ lại còn nắm ưu thế tuyệt đối, người làm chuyện này là nhân tài
Đây không phải sai lầm trong kế hoạch, nên Vương Tín không thất vọng, chẳng qua là chuyện ngoài dự liệu
Quan trọng hơn, đưa người này về Hoa Mỹ, khả năng vẫn có thể đánh bại được Khổng Nhược Khuê, lấy lại hợp đồng quan trọng này
Chỉ cần là người đủ ưu tú, có thể đem lại lợi ích cho công ty, hắn sẵn lòng tiếp nhận tới bên mình
Lăng Thần chính là ví dụ tốt, thậm chí hắn còn biến Lăng Thần thành nữ nhân của mình, tất nhiên đó là phần thưởng phụ
Nghe thấy Vương Tín hỏi tới chuyện này, người Lăng Thần như càng lạnh hơn, ôm lấy cánh tay, vai run khe khẽ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Em có sao không?” Vương Tín hơi khẩn trương: ” Có chỗ nào không thoải mái à
Hay về nghỉ luôn đi.”
“ Trần Thuật.” Lăng Thần nói qua kẽ răng, giọng khàn khàn, tay nắm thật chặt:
“ Em nói gì?” Vương Tín thoáng sững người, giọng trầm hẳn xuống, không còn sự ôn nhu thường ngày nữa: ” Sao còn nhắc tới tên y?”
“ Người đó là Trần Thuật.” Lăng Thần lại lần nữa nói ra cái tên mà mỗi lần nhắc tới, cô giống bị đâm một dao vào tim:
Trần Thuật à
Nếu như Lăng Thần không nhắc tới, Vương Tín còn cho rằng mình đã quên cái tên này rồi
Hoặc có thể nói hắn đã cố tình quên đi
Đó chỉ là thứ nhân vật nhỏ thấp kém không đáng kể, thứ giun dế mà hắn có thể dễ dàng dí một ngón tay là chết, là loại hắn có thể tùy ý vờn trong lòng bàn tay, mặc sức sỉ nhục
Vậy mà chuyện không như hắn nghĩ, mặc dù ở mặt nào đó hắn chiến thắng, song kẻ đó như cái gai nhỏ trên người, không rõ ràng, không thể làm bị thương hắn, nhưng làm hắn cực kỳ khó chịu
Nhưng giờ có vẻ nó không còn là cái gai nhỏ nữa rồi, nó thành cái xương mắc trong cổ họng, không nhổ ra không chịu được
Còn cả phản ứng của Lăng Thần nữa, chẳng lẽ cô ấy còn chưa quên y sao, Vương Tín cực lực khống chế bản thân: ” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liên quan gì tới Trần Thuật?”
“ Trần Thuật hiện giờ là phó tổng giám phòng kế hoạch của Đông Chính.” Lăng Thần lí nhí nói:
“ Chuyện đó thì anh biết.” Vương Tín mặt mày ăm u, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thần, Vương Tín không tự nhiên lắm, nói qua loa: ” Chu Giai Mô báo cáo với anh.”
Là tổng giám đốc của Truyền thông Hoa Mỹ, lại vừa tiếp nhận công tác, mỗi ngày Vương Tín phải xử lý vô vàn sự vụ, làm gì có thời gian quan tâm tới nhân vật nhỏ như Chu Giai Mô
Cho dù là có thì cũng tỏ vẻ không thèm để ý
Tầm cao của một người tới đâu phải xem đói thủ của hắn thế nào, nếu như người ta biết Vương Tín hắn lại đi đối phó với một nhân vật nhỏ xíu vô danh, biết hắn để bụng chuyện nhỏ nhặt, cuối cùng người mất mặt chẳng phải là hắn sao
Cho nên loại nhân vật nhỏ bé như Trần Thuật giao cho Chu Giải Mô mới là bằng vai phải lứa
Thấy Lăng Thần trầm mặc, Vương Tín hỏi tới: ” Chuyện này liên quan tới y sao?”
Lăng Thần thầm hít sâu một hơi, lấy hết tinh thần nói: ” Vâng, Miya nói, ông Franco dẫn cao tầng CE tới bệnh viện xòe bài với Khổng Khuê thì Trần Thuật cũng ở đó
Chuyện vốn hết sức thuận lợi, quản lý của Khổng Khuê dưới sức ép của ông Franco, không dám phản kháng, chỉ mong nhanh chóng giải quyết êm xuôi vấn đề thì Trần Thuật nhảy ra làm hỏng hết.”
“ Chi tiết ...” Vương Tín dựa lưng vào ghế nói:
Lăng Thần cố gắng thuật lại thật chi tiết chuyện Miya kể, không đưa theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, đó là trách nhiệm của một thư ký, cuối cùng nói thêm: ” Miya nói, anh ấy là đối thủ đáng sợ.”
Không chỉ là đối thủ đáng sợ mà còn là nam nhân có sức hút, Miya không hề che giấu sự tán thưởng với người đáng lẽ bản thân phải ghét bỏ ..
Nữ nhân phương Tây này ăn nói táo bạo, suy nghĩ phóng khoáng, chẳng ngại nam nhân mình thích là đối thủ
“ Đối thủ đáng sợ à?” Vương Tín dài giọng khinh miệt: ” Chẳng qua là vì không ai thèm coi y là đối thủ mà thôi.”
Lăng Thần không nói thêm gì nữa, cô gái thông minh biết lúc nào nên nói lúc nào thì không
Nếu như lúc này cô mà nhắc Vương Tín phải coi trọng Trần Thuật, chỉ khiến cho vị công tử ca kiêu ngạo tự đại này hiểm lầm là mình cho rằng hắn không bằng Trần Thuật
Cô không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy
Vương Tín nhìn xoáy vào Lăng Thần: ” Cho nên em nói chuyện với Miya xong từ chối điện thoại của anh, trong lòng em vẫn còn có y phải không
Chưa hết vương vấn hay sao?”
“ Không phải như thế.” Tuyệt đối không thể để Vương Tín có chút nghi ngờ nào, nếu không tất cả chuyện mình làm sẽ vứt đi hết, Lăng Thần nước mắt rơi xuống, ra sức lắc đầu: ” Em không ngờ rằng lại là anh ấy ..
Lại còn làm hỏng chuyện lớn của anh, hỏng nghiệp vụ của công ty, đều là lỗi của em ..
Nếu không có em, cũng không có Trần Thuật xuất hiện ở chuyện này, em thấy mình có lỗi, cho nên không dám ...”
Nghe Lăng Thần giải thích như thế, sắc mặt Vương Tín khá hơn một chút, nắm lấy tay cô, dỗ dành: ” Chuyện này không trách em được, giả sử không có tên Trần Thuật đó thì cũng có tên Trương Thuật, Lý Thuật nào đó thôi.”
“ Nếu trách thì cũng trách anh, tại anh chưa bao giờ nhìn nhận y, luôn co rằng y chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể
Thậm chí xảy ra chuyện Trương Thực thì cũng chỉ nghĩ vì y lợi dụng lợi thế từng đảm nhận vị trí quan trọng mà thôi.”
“ Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ thế nữa
Anh sẽ nghiêm túc coi y là đối thủ, coi y là đối thủ thực sự, y sẽ không có cơ hội phá hoại bất kỳ kế hoạch nào của anh nữa.”
“ Vâng.” Lăng Thần kìm nước mắt lại, giọng nghẹn ngào: ” Em rất áy náy, em không muốn vì em mà ảnh hưởng tới anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em biết lần này anh về mang trọng trách lớn thế nào, em biết anh phải chịu áp lực lớn ra sao
Khi Miya nói ra chân tướng, em em ....”
“Em rất đau khổ, thực sự đau khổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Em nghĩ, nếu em không phải là thư ý của anh, nếu em không thành nữ nhân của anh thì đã không có chuyện này
Em cứ thấy mọi chuyện đều do em mà ra ...
Vương Tín, em có lỗi với anh.”
“ Đừng nói thế, sau này không cho phép em nói như vậy nữa.” Vương Tín làm bộ mặt tổng giám đốc bá đạo: ” Quen em là may mắn của anh, bất kể trải qua bao nhiêu khó khăn, tổn thất thế nào, anh cũng không hối hận.”
“ Vương Tín ...” Lăng Thần lần nữa trào nước mắt:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.