“ Tổng giám Trần vì sao lắc đầu?” Vương Tín nãy giờ quan sát từng cử chỉ từng nét mặt của Trần Thuật, cho rằng y khó chịu với động tác thân mật của mình với Lăng Thần, cho nên cố lắc đầu xua đi:
Nếu y càng không thoải mái thì Vương Tín càng sảng khoái, không chỉ ôm eo Lăng Thần, còn đặt tay lên cái đùi cô vuốt ve, ngón tay chực luồn vào dưới chiếc váy
Lăng Thần không dám tỏ bất kỳ chút thái độ nào, mí mắt hơi hạ xuống, cô biết, một câu nói sai, cũng có thể khiến cô mất đi tất cả
“ Nơi quen thuộc, chỉ là cảm khái cảnh còn người mất thôi.” Trần Thuật tựa hồ chẳng nhìn thấy hành động của Vương Tín, lên tiếng: ” Tổng giám đốc Vương không mời tôi ngồi à
Dù sao bây giờ tôi không phải cấp dưới của anh nữa, mà là khách quý đấy.”
Vương Tín cười lớn, cười ngả người ra sau, cười đắc chí lắm, thân mật bẹo má Lăng Thần một cái: ” Thấy anh nói đúng chưa nào, vừa mới đánh thắng được một trận liền muốn tới trước mặt ông chủ cũ khoe khoang một phen
Em xem, cái bản mặt đắc ý của y kìa, có buồn cười không, có thú vị không
Ha ha ha, một thằng hề lại tưởng mình ghê gớm.”
Cảm giác Vương Tín không giữ được phong độ thường ngày, có chút "tiểu nhân đắc ý", Lăng Thần vẻ mặt quái dị, có chút khó chịu, có chút đau lòng, khẽ nói: ” Tổng giám Trần là khách, chúng ta mời anh ấy ngồi đi.”
Bằng một câu này cô đã phân chia quan hệ rất rõ ràng, tổng giám Trần là người ngoài, chúng ta là chủ, cho nên chủ phải mời khách ngồi
Tình nghĩa trước kia một dao chặt đứt, biểu lộ rõ thái độ lập trường của mình
Vương Tín hài lòng nhìn Lăng Thần, vỗ vỗ đùi cô lấy cái chỉ ghế sô pha trước mặt: ” Mời ngồi, vị khách quý của chúng tôi.”
“ Cám ơn tổng giám đốc Vương.” Trần Thuật ngồi xuống, khẽ gật đầu với Lăng Thần: ” Cám ơn thư ký Lăng.”
Nhói trong lòng, bầu ngực Lăng Thân nhấp nhô vài cái, cuối cùng môi nhếch lên thành nụ cười không thành công lắm, gật đầu đáp lại
Hai người từng yêu đương mật ngọt, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, trong lòng mỗi người lúc này ra sao, không ai biết, tuyệt đối không bình thản như thể hiện ra ngoài
Đúng lúc này Thái Tuyết bê trà vào, đầu hơi cúi, mắt không ngó ngang ngó dọc
Trần Thuật nhận lấy chén trà: ” Cám ơn.”
“ Tổng giám Trần từ khi tới Đông Chính trưởng thành nhanh quá nhỉ
Ít nhất là về mặt lễ tiết đã không thể chê trách gì được.” Vương Thiều cười ha hả "khen ngợi" Trần Thuật:
Mặc dù Vương Tín nói rằng sẽ coi Trần Thuật như đối thủ thực sự, nhưng khi hắn thực sự gặp được Trần Thuật lại bất giác dùng thái độ bề trên nhìn xuống ...
Trần Thuật là cái thá gì nào, một nhân vật nhỏ không gốc không rễ, một nhân viên nhỏ phải cúp đuôi cuốn xéo khỏi Hoa Mỹ, thậm chí chẳng có tư cách cầm ly mời rượu mình, một thứ nhỏ bé tới nực cười
Vậy mà bây giờ giễu võ giương oai chạy tới văn phòng của mình, thứ rẻ rách bặt đặt ra vẻ tới đàm phán với mình, còn muốn mình mời ngồi nữa chứ, mày nghĩ mình là cái thá gì chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mày được bước vào cái văn phòng này là nhờ tao ban ơn, là nhờ bạn gái mày ngủ với tao nên mày mới có tư cách đó biết không hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ như thế tâm lý Vương Tín đã mất cân bằng, tìm đủ cách sỉ nhục Trần Thuật gỡ lại
“ Tổng giám đốc Vương nói phải lắm.” Trần Thuật mặt mày nghiêm túc: ” Nói ra cũng kỳ, trước kia khi tôi làm việc ở Hoa Mỹ, bất kể là tôi cố gắng bao nhiêu, lập bao nhiêu thành tích, mong muốn được thăng tiến, kết quả luôn tương phản
Bản thân không có thu hoạch gì, tới bạn gái qua lại nhiều năm cũng mất luôn.”
“ Nhưng mà tới Đông Chính lại khác, chưa lập được một tấc công, chức vị thăng tiến mạnh chưa nói ..
Làm người ta vui mừng nhất là gì, anh biết không?”
Thấy hai người kia đều tò mò nhìn mình rồi, tâm lý chơi ác của Trần Thuật được thỏa mãn lắm, thong thả vén màn đáp án: ” Không ngờ ở Đông Chính chẳng có ai cướp bạn gái của tôi, ha ha ha.”
Sắc mặt Vương Tín tức thì đen xì như đít nồi, con mắt độc ác nhìn Trần Thuật chằm chằm như có thể xông vào xé xác y bất kỳ lúc nào vậy
So sánh ưu thế hai bên, đành lấy lý do " Một quy tộc nho nhã, không đấu với tên man mọi", để nén lại
Lăng Thần thì mặt đỏ rực như bị người ta cho cái tát, nghiến răng nói: ” Trần Thuật!”
“ Thư ký Lăng có chuyện gì sao?”
“ Anh ...”
“ Sao mọi người không biết đùa thế nhỉ?” Trần Thuật nhún vai ra chiều cụt hứng: ” Tôi chỉ nói đùa với hai người thôi mà, tôi chưa nói một câu khó nghe mà tâm tình hai người đã quá khích như vậy ..
Còn câu cuối nữa tôi không biết có nên nói ra không?”
“ Không cần.”
Vương Tín và Lăng Thần gần như đồng thanh, đều không ai muốn y tung ra lời khó nghe hết
Miệng chó không mọc được ngà voi, bọn họ không muốn nghe y nói đùa gì cả: ” Tổng giám Trần tới đây là nói chuyện đùa à
Có chuyện thì nói, không thì mau mau rời đi đi
Chúng tôi không hứng thú cũng không có thời gian ngồi đây nghe anh làm trò hề.”
“ Được rồi, vậy thì bàn vào việc chính vậy.” Trần Thuật lấy trong chiếc cắp mang theo một tập văn kiện:
Vương Tín thái độ trịch thượng không thèm xem, phất tay: ” Đây là cái gì?”
“ Hay là để tôi nói câu cuối kia nhé.” Trần Thuật làm vẻ mặt cầu xin rất không thật: ” Không nói ra, tôi khó chịu lắm, cho tôi một phút thôi, hai người không muốn nghe thì có thể bịt tai lại.”
Lăng Thần tim đập mạnh, vì đây là một Trần Thuật hoàn toàn xa lạ, cô không nắm bắt được, không dự đoán được y làm gì
“ Im lặng là đồng ý, vậy tôi nói nhé
Bắt đầu từ đầu nhé?” Trần Thuật thấy hai người kia đều trầm mặc thì mỉm cười: ” Vì sao ở Đông Chính không có ai cướp bạn gái của tôi
Tôi nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ra ..
Thì ra căn bản tôi không có bạn gái, ha ha ha, hai người nói xem có buồn cười không?”
Không ai thấy buồn cười hết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngược lại sắc mặt Vương Tín và Lăng Thần cực kỳ khó coi, sinh lòng độc ác, trên đời này lại có kẻ, có kẻ khiến người ta hận như thế nữa hay không
Quá đáng quá thể lắm rồi.