Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 206: Đừng hối hận




“ Trần Thuật.” Vương Tín không ngồi yên được nữa rồi, không cần phong độ quý ông nữa, không cần anh tuấn bất phàm nữa, nhảy dựng lên, rống lớn: ” Người đâu, người đâu ..
Tiến khách, đuổi y ra ngoài.”
Thái Tuyết đẩy cửa đi nhanh vào, mặt đầy kinh hoàng, nhưng trong lòng vui như Tết, thế mới là chửi chứ, chẳng cần một câu khó nghe, câu nào câu nấy như xát muối vào vết thương, đáng đời, ai bảo có tật giật mình cơ
Cô lén nhìn vẻ mặt tím tái của Lăng Thần, càng vui hơn, vẫn cúi đầu, lần này để che giấu niềm vui, vờ vịt nhu khống biết gì: ” Tổng giám đốc có gì sai bảo ạ?”
“ Đuổi y ra ngoài, đuổi y ra ngoài.” Vương Tín đã mất hết kiên nhẫn:
Thái Tuyết đi tới trước mặt Trần Thuật, làm ra vẻ khó xử: ” Anh Trần, mời anh rời đi, đừng làm khó tôi, được không?”
Kỳ thực cô đang nghĩ, anh đừng đi, làm khó tôi một chút không sao cả đâu, anh nói thêm một câu, tôi sẽ vui thêm một phần
“ Vậy tôi đi nhé?” Trần Thuật cười rất tươi, mình đã nói gì quá đáng đâu nhỉ, mà hiệu quả thì tốt, thôi thế cũng được:
“ Xéo, xéo cho tôi ...” Vương Tín hận không thể đích thân tóm cổ Trần Thuật ném ra ngoài:
“ Là hai người đuổi tôi đi đấy nhé, cũng giống như lần trước.” Nụ cười trên mặt Trần Thuật lạnh dần: ” Hai người đừng hối hận.”
Nói xong đứng dậy đi luôn
Thái Tuyết cũng nhanh nhanh rời phòng, cô thấy đôi mắt của Vương Tín giống dã thú nổi điên lắm rồi, quả nhiên vừa đóng cửa lại, trong phòng vang lên tiếng động làm cô giật nảy mình
Choang
“ Mày là cái thá gì, mày nghĩ mày là cái gì chứ?” Vương Tín cầm cốc cà phê trên bàn ném vào tường, giận tới mất kiểm soát, người ngoài thực sự khó hiểu nổi cơn giận trong lòng hắn lúc này: ” Chẳng qua chỉ là một tên tổng giám bộ phận mà thôi ..
Lại còn là phó ..
Mày không có tư cách ngồi ngang hàng với tao ...”
Rầm
Ngay cả chậu cảnh mà Lăng Thần rất thích ở trên bàn cũng gặp tai ương, đất vương vãi, cây hoa tan nát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Bạch Khởi Nguyên cũng không có tư cách nói chuyện với tao như thế, mày ngay cả xách dép cho tao cũng không xứng.”
Uỳnh
Chiếc laptop văng đi, bốc khói đen ở góc tường
Xung quanh không còn thứ gì nữa, Vương Tín thở hồng hộc ngồi bịch xuống ghế, mặt đầy căm ghét chỉ mặt Lăng Thần: ” Sao cô lại thích một cái thằng như thế
Y có giống con người không
Một thằng lưu manh, một thằng khốn kiếp ..
Bitch!”
Hắn muốn dùng những từ ngữ ác liệt nhất trên đời này để sỉ nhục Trần Thuật, nhưng mà hắn lớn lên ở nước ngoài, cho nên loanh quanh cũng chỉ có mấy từ "lưu manh" "khốn kiếp"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà mấy câu này chẳng khác gì cô gái bị nam nhân trêu ghẹo, tức giận kêu "cái đồ lưu manh" hay " anh là đồ khốn kiếp"
Bởi thế cho nên không hả giận tí nào
Ngược lại, càng mắng chửi càng tức giận
May mà trong tiếng Anh còn có từ "bitch", rống ra xong thân thể nhẹ nhõm hơn phần nào
Lăng Thần cũng tức giận, vừa giận vừa hận Trần Thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì không ngờ nam nhân mà cô lựa chọn, luôn điềm tĩnh lịch sự phong độ, luôn nhỏ nhẹ ôn nhu với cô, hôm nay biến mất hết rồi ..
Vứt bỏ hết những thứ hào nhoáng kia đi, lộ ra bản chất kém cỏi như vậy, một kẻ tự tin không có cơ sở, dựa vào tiền bạc của cha mình nên mới dễ dàng bị đả kích như thế
Đã vô dụng để người ta sỉ nhục không làm gì được, chẳng những thế còn trút giận lên cô
Từ "bitch" đó ..
Là sự tổn thương ghê gớm
Hai mắt Lăng Thần đỏ hoe, vừa tủi thân nhưng càng kiên cường: ” Đúng thế, trước kia làm sao em lại thích nam nhân đó chứ
Em mù mắt rồi ..
Em là nữ nhân tồi tệ, em không xứng được bất kỳ ai thích.”
Nói rồi xách túi lên chuẩn bị đi
Nhưng giống như tất cả bộ phim ngôn tình cẩu huyết, Lăng Thần bị Vương Tín giữ lại, Lăng Thần vùng vằng: ” Buông em ra, để em đi, anh giữ em làm cái gì ...”
Còn đang đợi Vương Tín an ủi dỗ dành mình, không ngờ hắn nói: ” Mau xem số tài liệu kia, thằng đó để lại kìa, xem hắn bày trò gì.”
Nước mắt long lanh hòa cùng bi ai hối hận trào ra như hạt châu đứt, trước kia, trước kia Trần Thuật không bao giờ để cô chịu chút ủy khuất nào, vậy mà ..
vậy mà ...
Lăng Thần chỉ đành nuốt nước mắt vào trong, nam nhân của cô bây giờ Vương Tín, vì thế cô đành đặt túi xách xuống, cầm tài liệu lên xem
Xem một hồi nước mắt ngừng chảy, lại chuyển văn kiện cho Vương Tín, không nói một lời
Vương Tín nhìn Lăng Thần một cái, biết vừa rồi lỡ lời song hắn chẳng bận tâm tâm trạng lúc này của cô, lặng lẽ xem, xem xong rồi chìm vào im lặng hồi lâu, tựa hỏi, tựa đang lẩm bẩm một mình: ” Đáng tin được mấy phần?”
“ Không biết.” Lăng Thần trả lời có chút lãnh đạm khó che giấu:
“ Có phải y lừa chúng ta không?”
“ Hi vọng là thế ..
Nhưng số tư liệu này quá tỉ mỉ, hơn nữa còn tìm được nhân vật quan trọng nhất.”
“ Chúng ta phải đàm phán với y.” Vương Tín đấm bàn nói:
Lần này không ai trả lời hắn, căn phòng im lặng, không những thế còn có sự xấu hổ không nói lên lời
Vừa rồi chính Vương Tín nhảy dựng lên đòi đuổi Trần Thuật đi, cứ như Trần Thuật đi chậm một bước thôi là bị hắn đá khỏi phòng vậy
Giờ lại phải mời người ta về, hắn làm sao mà bỏ cái thể diện này xuống được
Hắn là Vương Tín, là tổng giám đốc của Truyền thông Đông Chính, là đại công tử kế thừa khối gia sản bạc tỷ ...
Hắn đã bảo giờ phải hạ mình như thế
Vương Tín không đi, vậy ở đây có hai người còn ai nữa, Lăng Thần cố nén cảm giác nhục nhã đứng dậy: ” Để em đi tìm anh ấy.”
Giờ cô còn một thứ để bấu víu vào, hoặc đứng về phía Vương Tín, hoặc trắng tay, cô không còn lựa chọn nào khác, cô không thể quay về vạch xuất phát được
Lăng Thần vừa chạy tới cửa cầu thang thì vừa vặn gặp Thái Tuyết đi tiễn khách quay về: ” Thái Tuyết, tổng giám Trần đâu?”
“ Tôi vừa tiễn anh ấy đi.” Thái Tuyết khó khăn lắm mới giữ được giọng nói bình thường, không quá hả hê: ” Chị Lăng Thần, có chuyện gì thế?”
“ Không có gì.” Lăng Thần ra sức ấn nút thang máy: ” Thái Tuyết, chỗ cô có số điện thoại của tổng giám Trần không?”
“ Chắc là có, anh ấy gọi tới công ty chúng ta mà ...”
“ Gọi lại đi, mời anh ấy nhất định phải giữ anh ấy ở lại.” Lăng Thần giọng khẩn cấp, cửa thang máy vừa mới mở ra một cái là lao vào:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.