“ Em biết anh hận em.” Lăng Thần cố sức bình tĩnh nói: ” Cũng hận Vương Tín, hận Hoa Mỹ, hận tất cả đã trải qua.”
“ Cô xứng sao?” Trần Thuật vẫn chỉ nói ba chữ đó:
Lăng Thần lần đầu tiên biết được, ba chữ đơn giản lại có thể gây cho người ta sát thương lớn như vậy
Trần Thuật tiếp tục: ” Vương Tín xứng sao
Hoa Mỹ xứng sao?”
Lăng Thần có cảm giác muốn trào nước mắt
“ Còn nữa, đừng có đem cô với Vương Tín đặt vào những chuyện ta đã trải qua ..
Cô là cô, Vương Tín là Vương Tín, chuyện tôi trải qua vẫn là của tôi.”
“Cho dù có loại trừ đoạn cuộc sống có hai người, tôi vẫn còn có Đại Hải, có Như Ý, có rất nhiều bạn bè người thân, bạn học đồng nghiệp, có quán mỳ của Lão Gia , có những bộ phim tôi đã xem, con đường tôi đã đi, chúng vẫn mỹ hảo như thế, chỉ có cô là biến thành xấu xí.” Trần Thuật đưa mắt nhìn quanh như muốn thu hết cuộc sống muôn máu vào mắt:
“ Tần Thuật, em biết em có lỗi với anh.” Lăng Thần hơi cúi đầu:
“ Cô đúng là có lỗi với tôi thật.” Trần Thuật cười: ” Cô đang xin lỗi tôi đấy à?”
Lăng Thần lấy hết dũng khí nói một lời cô thấy còn nợ Trần Thuật: ” Xin lỗi, đáng lẽ em nên tạm biệt anh đàng hoàng.”
“ Xin lỗi thì tôi nhận, tạm biệt đàng hoàng thì miễn đi, nói như là cô tạm biệt tôi chứ không phải cô phản bội vậy, cô dám nói mình chưa lên giường với Vương Tín trước khi chia tay tôi không
Hai người thậm thụt sau lưng tôi bao lâu rồi.”
“Đem so ra, tôi thích loại hành vi lén lén lút lút dọn dẹp đồ đạc của mình rồi biến mất một cách âm thầm hơn, nhìn có vẻ dứt khoát, không chút lưu luyến
Chứ cô mà vừa khóc vừa nói em không nỡ rời anh, nhưng em có nam nhân khác rồi thì thế mới là làm người ghê tởm.”
“ Với lại, nếu cô âm thầm bỏ đi tôi còn có thể sinh ảo tưởng, nghĩ rằng cô không phải không thích tôi nữa, không phải là muốn chia tay với tôi, không phải là đổi lòng thích nam nhân khác ..
Cô chỉ biết thành một người mất trí quên mất đường về, Lăng Thần của tôi vẫn còn ở đâu đó ngoài kia.”
Lăng Thần càng nghe mặt càng tối sầm: ” Trần Thuật, anh, anh tôn trọng người khác một chút.”
“ Vậy thì phải xem đối diện với tôi là ai chứ.”
“ Anh ...” Lăng Thần giận tới ngón tay chỉ Trần Thuật run bần bật tới không nhắm đúng vào mục tiêu nữa:
“ Lăng Thần, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu à?” Trần Thuật khẽ thở dài: ” Tôi không hận cô, Vương Tín hay là Hoa Mỹ, dù sao tôi có được bài học hiếm có, nói phải cám ơn các người thì kịch quá, song đúng là tôi để lại tất cả phía sau ..
Tôi và các người không có quan hệ gì hết, chỉ có lập trường.”
Lăng Thần không cam tâm chất vấn, không hiểu vì sao, cô không muốn nhìn thấy Trần Thuật nữa, muốn quên y đi, đồng thời cô sợ bị Trần Thuật coi như xa lạ: ” Nếu không có quan hệ gì, vì sao anh lại hết lần này tới lần khác nhắm vào em, nhằm vào Vương Tín và Hoa Mỹ?”
“Chuyện lần trước của Trương Thục là thế, anh vì báo thù, lấy đi bao nhiêu tiền chưa nói, còn ép Trương Thục trong vòng một năm không được tiếp nhận lịch trình, anh có biết đả kích Hoa Mỹ lớn thế nào không?”
“ Lớn thế nào?” Mắt Trần Thuật ánh lên niềm vui:
“ Nói ra cho mọi người vui vẻ chút.”
Lăng Thần chẳng có tí phản ứng nào, đứng chết lặng nhìn y trân trân làm Trần Thuật mất cả hứng, sao nữ nhân này lại biến thành câm thế, không phải trước đó còn nói nhiều lắm à
Thật là cái cần nói thì không nói, toàn nói cái gì đâu
“ Anh nói chúng ta chỉ có lập trường là lập trường gì?” Lăng Thần cắn răng hỏi:
“ Lập trường của các ngươi là Hoa Mỹ, của tôi là Đông Chính.”
“ Đông Chính bảo anh công kích Hoa Mỹ bọn em à?”
“ Không.” Trần Thuật lắc đầu, mệt mỏi, đây là cuộc nói chuyện rất mệt hỏi, chủ đề cứ vòng đi vòng lại, cô gái này vẫn ngốc như thế, không hiểu được lời y nói, không như cô ấy chỉ một ánh mắt có thể đoán ra trong đầu y nghĩ gì
Nghĩ tới đó Trần Thuật thẳng lưng, màu mè chỉnh lại cổ áo, mỉm cười: ” Lập trường làm việc ở Đông Chính khiến tôi vì nó mà đòi lại lẽ công bằng, vì người vô tội mà muốn một câu trả lời.”
“ Bọn em làm gì mà anh muốn tới Hoa Mỹ đòi lại công bằng?”
“ Cô chắc là muốn bàn bạc ở đây chứ, nếu cô muốn tì cũng được thôi.” Trần Thuật vừa mở cặp mang theo người vừa nói: ” Nếu cô chắc lời mình có tác dụng, cô có thể đại biểu cho Hoa Mỹ ..
Đồng thời không lo chuyện này bại lộ ảnh hưởng tới Hoa Mỹ và danh dự của nghệ sĩ nào đó ...”
Lăng Thần sợ y nói trước chỗ đông người lọt vào tai ai đó, quát: ” Trần Thuật.”
Trần Thuật nhíu mày không vui: ” Cô phải gọi tôi là tổng giám Trần, hoặc là anh Trần Thuật ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ có người thích tôi hoặc hận tôi mới gọi thẳng tên tôi, cô thuộc loại nào?”
Lăng Thần cay đắng, giờ cô không là gì của Trần Thuật cả, nhưng thái độ của Trần Thuật như thế cũng tốt, khiến mọi thứ dễ dàng cho cô hơn, đành đổi cách xưng hô: ” Tổng giám Trần, anh chắc chắn muốn đuổi cùng giết tận chứ?”
“ Chắc.” Trần Thuật giọng lạnh tới tàn nhẫn: ” Cô có muốn hỏi lại lần nữa không?”
Cánh môi bị Lăng Thần cắn tới thành vết rồi: ” Anh có biết anh thế này làm em rất thống khổ, làm em bẽ bàng lắm không ..
Chúng ta không thể vui vẻ chia tay sao?”
Trần Thuật có chút mất kiên nhẫn rồi, y không sao hiểu nổi vì sao nữ nhân này lại đề cao bản thân thế: ” Tôi nói lại một lần nữa tránh cô có hiểu lầm vào bản thân.”
“Thứ nhất, tôi đả kích Trương Thục là vì sau khi tôi từ chức Vương Tín ra sức bôi nhọ tôi khắp nơi, hắn vu khống tôi nhận hối lộ của đối tác nên bị đuổi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này cô đừng nói là cô không biết.”
“ Em ....” Lăng Thần lúng túng, cô tất nhiên là biết, khi tin đồn lan đi trong công ty là cô biết ngay thủ đoạn của Vương Tín rồi, nhưng thâm tâm cô cũng tán đồng với cách làm này, cô mong Trần Thuật bị đả kích mà rời khỏi Hoa Thành lập nghiệp, vì sợ phải tình cờ đối diện với y:
“ Nếu cô nói cô không biết vậy thì cô không xấu, cô chỉ ngu thôi.”
“ Lần này vì các người cướp vị trí đại diện CE, khiến cô Khổng Khuê bị thương, cho nên tôi mới tới nói chuyện với các người ..
Mỗi lần xảy ra chuyện là có nguyên nhân, thư ký Lăng có hiểu không?”
“ Cho nên anh vì Khổng Khuê nên mới tìm tới Hoa Mỹ?” Lăng Thần ngẩng đầu nhìn thẳng Trần Thuật tìm kiếm gì đó: