Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 209: Vì củ khoai bán rẻ lương tâm




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Đúng thế.” Trần Thuật gật đầu rất dứt khoát, trả lời cũng ngắn gọn rõ ràng, y nghĩ như thế thì chắc là không còn ai hiểu lầm lời của mình nữa:
Lăng Thần lại hỏi: ” Cô ấy quan trọng với anh lắm phải không?”
“ Cực kỳ cực kỳ quan trọng.” Trần Thuật khẳng định, lại còn nhấn mạnh nữa:
Lăng Thần nghiến răng: ” Có quan trọng bằng em trước kia không?”
“ Sao cô có thể hỏi câu này?” Trần Thuật tức giận, nữ nhân này còn chưa thôi đi sao, cô ta nghĩ mình là cái rốn vũ trụ, mọi thứ xoay quanh mình chắc:
Lăng Thần lòng ngọt ngào, Trần Thuật chưa hoàn toàn quên đi mình, Trần Thuật không vô tình vô nghĩa như cô nghĩ, trong lòng anh ấy vẫn có mình, vẫn không quên đi được thời gian mỹ hảo của hai người
Không ai có thể so với mình, cả Khổng Khuê cũng vậy
“ Cô sao có thể so với cô ấy, cô kém cô ấy quá xa.” Trần Thuật nói rất kiên định:
Lăng Thần thẫn thờ nhìn Trần Thuật, Trần Thuật cũng ngây ra nhìn Lăng Thần
Chẳng lẽ mình nói quá lời nội dung quá gây tổn thương, nữ nhân này không bị mình nói cho ngốc luôn chứ
Nếu là như thế thì ...
Con mẹ nó, tốt quá rồi
“ Phì ...” Lăng Thần đột nhiên bật cười, mặt mày trở nên tươi tỉnh, trông có vẻ nhẹ nhõm: ” Trần Thuật, xem ra anh thực sự vượt qua được rồi, em mừng cho anh.”
“ Hả?” Trần Thuật ngớ ra, không biết trong hồ lô của nữ nhân này bán cái gì thế, có điều xem ra không bị ngốc, làm y có chút thất vọng nho nhỏ: ” Tôi cũng rất mừng cho mình.”
Lăng Thần điệu đà vén mái tóc rũ xuống trước mặt, cười dịu ngọt: ” Có phải anh thấy nữ nhân rất kỳ quái không, rất là vô lý, rất vô liêm sĩ không
Rời bỏ rồi mà còn vẫn hi vọng nam nhân yêu mình một lòng một dạ mãi mãi không quên mình.”
Trần Thuật xua tay: ” Tôi tiếp xúc với nữ nhân không nhiều, có điều ..
Hình như mỗi cô là như thế thôi.”
“ Đó là lẽ thường tình, đợi anh tiếp xúc với nhiều nữ nhân rồi sẽ hiểu
Được rồi, chúng ta không nói cái chuyện vô nghĩa này nữa.” Lăng Thần trong thoáng chốc thay đổi, chớp mắt từ cô gái bi lụy tổn thương thành cô gái mạnh mẽ tự, rất dứt khoát rõ ràng, rất có phong độ đại tường: ” Một màn vừa rồi coi như sự chia tay chính thức của chúng ta đi, từ nay và sau hai ta không có quan hệ gì nữa, chỉ có lập trường.”
“ Đó là câu nói của tôi.” Trần Thuật đính chính, y là tác giả, rất coi trọng bản quyền:
Lăng Thần mỉm cười làm động tác mời: ” Tổng giám Trần, tổng giám đốc Vương của chúng tôi mời anh tới nói chuyện.”
“ Vương Tín bảo cô tới à?” Trần Thuật nheo mắt hỏi:
“ Tự tôi muốn tới.”
“ Vốn tưởng rằng cô sẽ tìm tôi lấy chiêu bài tình cảm, giả vờ đáng thương, đóng giả ủy khuất, thuận tiện rơi vài giọt nước mắt để tôi nhất thời mềm lòng, bỏ qua chuyện này, căn bản không cần Vương Tín ra tay chứ gì?”
“ Đúng là tôi có ý nghĩ mong anh giơ cao đánh khẽ, có điều xem ra anh khó đối phó hơn tôi nghĩ, cho nên tôi bỏ ý định đó rồi.” Lăng Thần thẳng thắn thừa nhận:
“ Các người làm bị thương chân to của tôi, còn muốn tôi giơ cao đánh khẽ à
“ Trần Thuật cười lạnh: ” Cô cho rằng chỉ cần cô ra mặt là giải quyết thuận lợi chuyện này, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ
Vương Tín là tên nam nhân kiêu ngạo, nhẫn tâm để nữ nhân của mình đi khóc lóc giả vờ đáng thương với nam nhân khác à?”
“Xem ra sự kiêu ngạo của hắn cũng thật mỏng manh.”
“ Tổng giám đốc Vương có công tác khác, cho nên chuyện này do tôi xử lý.” Lăng Thần hết sức bảo vệ Vương Tín:
“ Ồ, tổng giám đốc Vương bận rộn đến thế cơ à.” Trần Thuật nhìn ông chú bán khoai lang vừa mới đưa một túi khoai cho cô bé tám chín tuổi thắt nơ bướm cực to trên đầu, đột nhiên có một loại cảm giác hoàn toàn tái sinh cơm thèm ăn dâng lên:
“ Tôi bị người ta đuổi đi rồi, cho nên tôi không quay trở lại Hoa Mỹ đâu, cũng nên giữ chút thể diện chứ phải không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu Vương Tín còn muốn nói chuyện thì xuống đây, tôi mời hắn ăn khoai lang nướng.”
“ Tổng giám đốc Vương không ăn khoai lang nướng.” Lăng Thần vội nói:
“ Vậy thì khỏi nói chuyện.”
Trần Thuật không để ý tới Lăng Thần, đi thẳng tới cái xe bán khoai, mùi thơm làm người ta ứa nước miếng, nhón chân nhìn vào trong bếp lò: ” Chú ơi, cho tôi một củ khoai nướng ..
Kìa, củ kia kìa, lâu rồi không ăn, thèm quá.”
Ông chú bán khoai nhanh nhẹn lấy kìm gắp khoai cho vào túi giấy gấp bằng báo rất khéo, cười nói: ” Cãi nhau với bạn gãi à
Này chàng trai trẻ, phải biết nhường nhịn bạn gái chứ, bây giờ có một cô gái vì cậu chịu khổ, vì cậu mà rơi nước mắt, có chuyện gì mà không bỏ qua được nữa?”
Trước kia Trần Thuật và Lăng Thần thường xuyên tới đây mua khoai, tụ họp, tình tứ, cho nên ông chú bán khoai mặc dù không biết tên hai người, không lạ gì quan hệ của bọn họ, là người đi trước, nhiều lời khuyên nhủ một câu, đây là lời thật lòng
Xã hội bây giờ đại đa số các cô gái theo đuổi vật chất, mấy ai coi trọng tình cảm nữa, không biết quý trọng thật đáng trách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật bẻ củ khoai lang làm hai, xé túi giấy bọc lấy, vừa cầm nửa củ khoai mới chín nóng rẫy lăn qua lăn lại trên tay cho đỡ nóng, vừa xuýt xoa nói: ” Nếu như có một cô gái thực sự thích tôi, sao tôi nỡ để cô ấy chịu khổ hay rơi nước mắt
Có khổ tôi chịu trước, có nước mắt tôi lén chảy một mình
Tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cô ấy phụ trách dung mạo như hoa, phân công chính xác, không ai vượt quyền.”
“ Hà hà, tôi nhìn một cái là biết cậu là chàng trai tốt.” Ông chú vừa vần khoai vừa nói:
“ Mắt chú chuẩn thật đấy.” Trần Thuật đánh mắt về phía Lăng Thần: ” Vậy chú giúp tôi nhìn xem cô ấy có phải là cô gái tốt không?”
“ Có, cô nương này tốt lắm.” Ông chú gật đầu lia lịa, còn kèm một ngón tay cái:
“ Lừa gạt.” Trần Thuật lườm ông ta, vì bán thêm vài củ khoai lang mà nói lời trái lương tâm thế hà, ông có biết xấu hổ nữa không:
Lăng Thần không ngờ rằng Trần Thuật lại đưa ra yêu cầu như thế, càng không ngờ rằng Trần Thuật lại chạy tới xe khoai lang ăn thật, nhìn y ăn ngon lành, khóe miệng lem nhem dính than, lòng dâng lên hồi ức xưa cũ, nhưng rất nhanh cô bóp nát nó, quay về hiện thực
Cô có thể tưởng tượng ra, khi cô đem yêu cầu này nói với Vương Tín, đối phương sẽ có phản ứng gì
Nhưng cô lại không thể không nói, vì Trần Thuật nói rồi, chuyện này y chỉ bàn với Vương Tín thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.